Nhưng thù đã báo, Thanh Dương trấn đã trở thành địa bàn của hắn, không gì có thể ngăn cản hắn.
Nhưng lúc này, Kỳ Quan Duệ thấy thật nhàm chán.
Những kẻ ngu xuẩn đó thật nhàm chán, Thanh Dương trấn thật nhàm chán, tất cả đều nhàm chán.
Đúng vậy, Kỳ Quan Duệ có thiên phú thôn phệ, nếu hắn muốn gia tăng vũ lực chỉ cần thôn phệ thành quả của kẻ khác là được, căn bản không cần khổ tu. Truyền thừa của Thôn Thiên Huyền Mãng trong trí nhớ có vô số tri thức hắn muốn biết cái gì đều có thể biết, không cần đau khổ tìm kiếm. Nếu hắn muốn tiền tài, khôi lỗ có thể làm ra, vậy hắn cố gắng để làm gì?
Một khi đã không có mục đích, hắn chẳng còn lạc thú nữa.
Giờ thì vinh hoa phú quý, ánh mắt khâm phục của những người này đều không thỏa mãn được hắn.
Trong khi Kỳ Quan Duệ đang đau đầu tìm kiếm thú vui thì hắn phát hiện có thể lực giám sát thôn trấn này.
Không có bất ngờ xảy ra, thông qua cổ xà, hắn phát hiện ra chủ nhân của thế lực này.
....Cư nhiên là thành chủ Thiên Đô thành?
Kỳ Quan Duệ nở nụ cười.
Hắn vuốt ve ngọc bội trên cổ, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Tử Xa Thư Bạch a....Hắn còn nhớ rõ tại sao mình lại chạy ra sau núi đào ngọc bội, vì cái gì mà mình nhảy xuống vách núi.
Ngọn nguồn của chuyện này là Tử Xa Thư Bạch.
Cho dù lúc đó hắn muốn chất vấn y nhưng sau khi có được lực lượng hắn vẫn trả thù võ trấn này trước.
Nhưng ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-ma-hoang-vo-ton/926662/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.