Lê Lạc cùng Tần Dục rời Giang Nam, Giang Nam vẫn là một mảnh thảo trường oanh phi * ( đây là một cụm từ dùng để chỉ cảnh sắc mùa xuân ở Giang Nam),cảnh xuân sắc tươi đẹp, nhưng một đường càng tới gần phương bắc, thời tiết liền càng trở lên rét lạnh.
Khi bọn hắn tới thành lớn nhất phương bắc —— Tây Nhung thành, trên bầu trời thậm chí rơi một chút tuyết.
Phủ đệ của ông ngoại Tần Dục, chính là ở trong Tây Nhung thành.
Lê Lạc gắt gao kéo dây cương một chút, hơi kẹp bụng ngựa, làm ngựa dừng lại.
Phía trước là cửa thành Tây Nhung, Lê Lạc nhìn hai binh lính đứng trước cửa thành,bên trong miệng thở ra một ít bạch khí, từ trên lưng ngựa bước xuống dưới.
Tần Dục cũng từ trên ngựa bước xuống dưới, lôi kéo dây cương đi bên cạnh Lê Lạc.
Binh lính thủ thành hỏi vài câu nghi vấn rồi hai người thuận lợi tiến vào Tây Nhung thành.
Lúc này trời đã tối sầm, ở bên ngoài đường người đi lại càng thêm thưa thớt, trên cơ bản không thấy người. Lê Lạc túm lấy một nam nhân trung niên vội vã đi qua bên người hắn, “Đại thúc, ngươi biết đường đi đến phủ đệ Nam Cung tướng quân đi hướng nào không?”
Trung niên nam nhân rụt vai, ngẩng đầu nhìn về phía Lê Lạc,trên mặt thon gầy, râu cá trê hơi giật giật, đôi mắt to nhìn Lê Lạc cùng Tần Dục trên hai thắt lưng còn có đồ bạc bóng loáng lập tức nhìn qua một vòng, trong mắt tức khắc sáng ngời. Sau đó vươn tay ra khỏi ống tay áo, ở trước mắt Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-luon-bi-nam-chu-cong-luoc/193620/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.