Lê Lạc sững sờ một lát, ngay sau đó cũng duỗi tay ôm lấy bả vai Tần Dục, ở bên tai Tần Dục khẽ mỉm cười nói: “Dục, ta đã trở về.” Cho nên ngươi không cần vì ta lo lắng, cũng không cần suốt đêm ngủ không yên, bởi vì ta hiện tại đã ở đây, ở trước mặt ngươi. 
Tần Dục cực lực khắc chế xúc động muốn nắm lấy cằm Lê Lạc rồi hôn sâu bờ môi của hắn. Y hít sâu một hơi, lại dùng sức ôm thêm một chút, lúc sau mới buông Lê Lạc ra, chỉ là mắt trầm đi một ít. 
Lê Lạc không nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Tần Dục, hắn quét một vòng Tần Dục, liền phát hiện Tần Dục so với lúc trước khi hắn bị bắt gầy đi một vòng. Lê Lạc không khỏi trong lòng càng thêm áy náy, nhịn không được nói: “Thực xin lỗi, Dục, làm ngươi lo lắng.” 
Tần Dục còn đang muốn nói gì đó thì một dáng người tiếu lệ ( *đẹp ) vội vàng chạy vào. Vừa thấy Lê Lạc, khuôn mặt minh diễm động lòng người hiện lên sự vui vẻ, tiếp theo liền rớt nước mắt, nhào vào trong lòng Lê Lạc, “Mục Trừng ca ca, ngươi rốt cuộc đã trở lại. Yên nhi hảo lo lắng cho ngươi!” 
Lê Lạc chỉ có thể luống cuống chân tay cúi đầu lau nước mắt cho nữ hài tử trong lòng, một bên nhẹ giọng an ủi nàng. 
Bởi vậy hắn không thấy rằng sau khi Liễu Nhược Yên nhào vào trong ngực hắn, sắc mặt Tần Dục lập tức liền biến đen, càng miễn bàn tới lúc sau hắn an ủi Liễu Nhược Yên, sắc mặt kia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-luon-bi-nam-chu-cong-luoc/1384394/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.