Lê Lạc đứng trong phòng nhìn Cảnh Thuần Thái Hậu cùng Tần Viêm một khắc, sau hai người mới chậm rãi từ bên ngoài tiến vào.
Cảnh Thuần Thái Hậu đi vào phía trong phòng nhìn Lê Lạc cười lạnh một tiếng, cặp mắt tinh xảo để lộ ra chán ghét cùng châm chọc không thể che dấu được, “Không nghĩ tới ngươi đối với tiểu tạp chủng Tần Dục là cái kia, bất quá cũng chỉ là quân cờ có thể tùy ý vứt bỏ thôi. Bổn cung tưởng rằng người có thể uy hiếp tiểu tạp chủng Tần Dục, khiến cho hắn hiểu được thế nào là đúng mực. Đáng tiếc, không nghĩ tới bổn cung đoán đều là sai.”
Cảnh Thuần Thái Hậu ngừng lại một chút, cúi đầu tựa hồ cẩn thận quan sát ngón tay đeo nhẫn nạm vàng có khắc đá quý, môi hé mở, nói tiếp: “Cái tiểu tạp chủng căn bản là để ý chuyện ngươi chết sống, mấy ngày hôm trước lại tấn công Hạ Vinh thành, chỉ cần hắn lại tấn công thành trì tiếp theo, liền tới Biện Kinh.”
Lê Lạc một bên nghe Cảnh Thuần Thái Hậu nói, một bên trong lòng vẫn luôn vẫn duy trì vẻ mặt mơ màng.
Từ từ, vì sao những lời này đều liên quan đến hắn, hắn nghe không có hiểu ý tứ gì a? Bọn họ đem hắn bắt tới đây để uy hiếp nam chủ? Hắn không có nghe lầm chứ? Nghiên túc mà nói hắn chỉ là tiểu đệ của nam chủ, không cần hy vọng hắn có thể phát huy tác dụng giống như nữ chủ a?!
Cảnh Thuần Thái Hậu thấy Lê Lạc chỉ an tĩnh nghe nàng nói chuyện, không có nói một chữ, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-luon-bi-nam-chu-cong-luoc/1384388/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.