Khi đến khu vực bảo vệ của tộc Dực Lang, Băng Phong lập tức biến thân, dang rộng đôi cánh dùng ánh mắt để ra hiệu cho tôi lên lưng mình, tôi lập tức trèo lên vì nếu giờ này mà tôi cũng biến về hình thú sẽ không biết đem những con vật này về bằng cách nào nữa, vừa qua được ranh giới tôi trực tiếp leo xuống đi một mạch về nhà, cảm xúc của tôi lúc này thật không biết là gì nữa, xác nhận rõ là mình đã thích con người này càng làm lòng tôi rối bời hơn, rõ ràng huynh ấy vẫn chưa làm gì khiến tôi phải phiền lòng, nhưng linh tính sâu thẳm của loài Lang mách bảo rằng đừng đến gần con người này, sẽ một lần nữa đau khổ, một lần nữa những tổn thương lại một lần nữa quay về, cơn đau đến bắt chợt đó nó dày xé từng thớ thịt trong người này, khiến sự trống đỡ cuối cùng chỉ là cái chết được hồi sinh. Về đến nhà, mở cổng ra nhóc con đang ngồi trước cổng nhà chờ tôi, lúc đó tâm tình tôi mới ổn định một chút, thì ra tôi cũng được đứa nhỏ này thật tâm để trong lòng, thì ra tôi vẫn có người khiến mình phải cố gắng vượt lên phía trước, tôi đi thật nhanh về phía nhóc con ôm nó chặt vào lòng, lúc đó tôi không biết là mình đã khóc rồi, bao nhiêu nổi niềm của kiếp này lẫn kiếp trước nó như bùng nổ ra không còn kiểm soát được nữa, nó chính là góc khuất tối tâm của cuộc sống này dành cho tôi. Tôi nhẹ nhàng lên tiếng “Vi Huyên à, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-gap-phai-toc-truong-toc-duc-lang/2720771/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.