Fei trở về phòng. Qua khung cửa sổ đã bị dỡ xuống làm công cụ luyện tập, giờ đây không còn chút tác dụng ban đầu nào, Iallophil bọn họ nhìn thấy Fei đang ngồi xếp bằng trên giường. Thời gian lặng lẽ trôi qua, Fei vẫn cứ ngồi yên, không hề cử động.
Đứng suốt một ngày, chân của bốn người Iallophil đều đã mỏi nhừ, nhưng bọn họ đều không muốn tỏ ra yếu thế, đặc biệt là sau khi đã nhìn thấy sinh hoạt trong một ngày của Fei, bọn họ càng không muốn, trong lòng thực phức tạp, nhưng là, ai cũng không chịu rời đi.
Trời dần khuya, Fei mở mắt, nhìn bọn họ qua khung cửa sổ. Qua ánh mắt ấy, Iallophil đọc được nội dung, [Các ngươi sao còn chưa đi? Ta muốn ngủ.]
“Chúng ta đi.” Nhỏ giọng nói, Iallophil cùng nhóm người Garvin xoay người rời đi. Iallophil đi cuối cùng, khi đóng cửa tiểu viện, hắn cố ý nhìn thoáng qua gian phòng kia, thấy Fei vẫn đang chăm chú quan sát bọn họ. Lúc cửa khép lại chỉ còn một kẽ hở, hắn thấy Fei thả lỏng thần sắc rồi ngã đầu xuống gối.
Nguyên lai, người kia vẫn đề phòng bọn họ. Không biết vì sao, khi nhận ra điều này, Iallophil cảm thấy vô cùng đau xót.
Để thoát khỏi loại cảm giác quái dị này, Iallophil ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, thật sự là khuya lắm rồi, lại nghĩ đến thời gian khi bọn họ đến đây, yên lặng tính toán, rốt cuộc người nọ một ngày ngủ bao lâu? Thời gian một ngày dài bao nhiêu, trong một ngày ấy người nọ làm gì, còn bọn họ đã làm gì?
“Iallophil.” Donald có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-di-the-uy-lam-thien-khong-ha/762392/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.