Ta đây chưa bao giờ ra khỏi cửa nơi này , khi biết Lạc Ly muốn dẫn ta đi phiên chợ, nói không khẩn trương là gạt người, cho nên khi ta ăn điểm tâm, cũng rất ngoan vào gian phòng đổi lại quần áo tốt, chờ ở cửa gian phòng Lạc Ly, nhìn Lạc Ly dẫn ta đến gần tiền viện ở cửa tiệm thuốc, bước ra chỗ ta ở hơn nữa năm.
Sau khi bước ra cửa chính, ta trước tiên ngửa mặt lên trời hít thở sâu, lại quay đầu nhìn xem cửa chính nhà Lạc Ly, sau khi hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn một tòa nhà kiến trúc hai tầng thật giống ở Địa Cầu cổ mới nhìn thấy, vật liệu xây dựng thiên nhiên, phong cách phục cổ, làm cho ta vui mừng nở nụ cười.
“Tốt lắm, tốt lắm, biết Tuyết Nhi khổ đã lâu, nhưng là đừng lộ ra vẻ mặt như là bị giam, Tuyết Nhi còn muốn đi phiên chợ hay không? Hay là ngươi đứng ở cửa đại môn liền đủ thỏa mãn?” Lạc Ly thấy bộ dáng của ta, bật cười vuốt vuốt tóc của ta.
“Ta đi!” Ta hướng Lạc Ly hô to, giống như sợ hắn đột nhiên đổi ý.
“Nắm chặt tay .”
Nhìn bàn tay to của Lạc Ly, ta đây vốn có chút kháng cự sau khi nhìn thấy Lạc Ly ánh mắt kiên trì, vẫn là đem tay giao cho Lạc Ly, dù sao bề ngoài của ta chính là một hài tử, người khác nhìn cũng không thấy kỳ quái. Lạc Ly một tay nắm lấy tay của ta, một cái tay khác cầm lấy cái giỏ không, nghĩ đến là chuẩn bị thuận tiện đem món ăn tối nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-cu-nhan-quoc-do/727360/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.