Chương trước
Chương sau
“Ta chính là dưới trướng Diêu tướng quân, Lý Phong tham tướng tiếp lệnh!”
“Lý Phong tiếp lệnh!”
“Lý tham tướng xin đứng lên”, sau khi tất cả mọi người đều đến người đến mới nâng Lý Phong dậy, sắc mặt hào hoãn nói, “Năm đó từ biệt, vẫn luôn ngóng trông có thể cùng Lý tham tướng ra sức vì Diêu tướng quân, Diêu tướng quân cũng vô cùng nhớ Lý tham tướng, vẫn luôn chờ tham tướng quay lại a.”
“Đa tạ Diêu tướng quân mong nhớ, ” Lý Phong ôm một quyền hướng về phía kinh thành, lại nói với người tới, “Xin mời thống lĩnh chờ, chờ Lý Phong sắp xếp chuyện trong nhà xong liền đến quân doanh lĩnh mệnh.”  Lý Phong đương nhiên biết người đến, chính là Vệ thống lĩnh bên người Diêu tướng quân, Lý Phong cũng từng là cận vệ của Diêu tướng quân.
“Được!” Người đến giơ tay một cái, tướng sĩ phía sau liền lui qua một bên, nghiêm túc uy nghiêm, khiến người trong thôn không dám lại gần, chỉ đành hỏi Lý Chính một chút.
Lý Chính đã sớm được Lý Phong báo về việc chiến tranh, mà hắn cũng phải lên chiến trường một lần nữa, người trong nhà cần thôn chắm sóc nhiều hơn. Chỉ là không nghĩ tới thời gian nhanh như vậy, lúc này khiến người ta mang vò rượu đầu tiên của xưởng rượu ra, đưa đến trước nhà Lý Phong.
“A Phong, đây là vò rượu đầu tiên của xưởng rượu, ngươi mang lên đường đi, yên tâm, trong nhà sẽ có chúng ta giúp đỡ, chúng ta cũng chờ ngươi khải hoàn trở về.” Lý Chính không mù quáng, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, tuy rằng thân thủ của Lý Phong rất tốt, nhưng điều này hắn nghĩ tới không pải là Lý Phong trên chiến trường lập công thăng quan tiến chức, mà là hi vọng Lý Phong trở về bình a.
“Đại bá yên tâm, ta nhất định sẽ trở về.” Lý Phong tiếp nhận vò rượu, xoay người kéo Minh ca nhi vào phòng, dưới sự chú ý của Đường Xuân Minh liền thay đổi trang phục, là trang phục võ tướng được mang tới, khí chất cả người đều trở nên lạnh lẽo.
“Minh ca nhi, chờ ta trở lại.” Lý Phong ôm Đường Xuân Minh một cái.
“Muốn đi thì đi, nếu như ngươi không về ta liền mang theo hai đứa nhỏ tái giá a!” Rõ ràng mù quáng, Đường Xuân Minh như vịt chết mạnh miệng nói.
“Ta sẽ không cho ngươi cơ hội!” Hai mắt Lý Phong mang đầy ý không muốn, cuối cùng không thể không buông Đường Xuân Minh ra, xoay người bước nhanh ra ngoài, trong sân Kinh Phong đã đợi hắn, hành lý Đường Xuân Minh chuẩn bị cho hắn đã ở trên lưng ngựa, hai đứa nhỏ đứng bên cạnh nhìn cha của chúng nó.
Lý Phong ôm từng đứa từng đứa dặn bọn nó chăm sóc tốt a mẫu cùng gia gia, choa ra ngoài đánh người xấu, rất nhanh liền trở về.
Chờ đến khi Lý Phong dẫn ngựa ra, những người trong thôn chạy đến tiễn đều kinh ngạc không ngừng, võ phục trên người Lý Phong uy nghiêm một chút cũng không kém ngày đó Huyện thái gia đó, liền ngay cả hai người nhà Lý Hạ Căn đứng lén lút sau đoàn người cũng nhìn sang, dọa cho bọn họ không khỏi lùi lại mấy bước, nếu biết sớm như vậy, lúc trước bọn họ nào dám bất kính với hắn, dù bọn họ có to gan hơn nữa cũng không dám a.
Một đám người vội vàng đến, đảo mắt liền đi, để lại sau lưng tro bụi cùng lá rơi.
Tiểu A Sâm từ trước đến giờ vẫn ít khóc bỗng nhiên “Oa ——”  một tiếng khóc thét lên, A Lâm cũng đứng bên a mẫu nhìn hướng đoàn người đi ra khóc nức nở.
Đường Xuân Minh cũng thất vọng mất mát, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
&&&
Một đám người này căn bản không dừng lại trong huyện, đi như gió, đến khi Huyện thái gia biết được tin tức thì đoàn người đã rời đi lâu rồi. Hắn thầm nói, quả nhiên không thể coi thường Lý Phong, hóa ra phía sau chính là tướng quân phủ Trấn quốc, tình hình trong kinh hắn cũng biết được qua thư của người nhà, tuy rằng Trấn quốc tướng quân vẫn bị áp chế như trước, nhưng người tinh tường đều biết được đây chỉ là tạm thời, phủ này vẫn sẽ có ngày khôi phục, trở nên mạnh mẽ như ngày xưa.
Thôn Bình Sơn, mặc kệ là thôn dân hay người trong xưởng rượu đều cho rằng Đường Xuân Minh sẽ vì vậy mà sa sút một thời gian, cũng may xưởng rượu cũng tiến vào giai đoạn cuối, những chuyện cần chú ý  Đường Xuân Minh cũng đã sớm nói rõ ràng, dù là Đường Xuân Minh không đến bọn họ cũng có thể ứng phó được. Nhưng mà, Lý Phong mới đi ngày thứ hai, Đường Xuân Minh vẫn như trước đến xưởng rượu, vẫn cùng mọi người cười nói như trước.
Ngược lại mấy người Trầm phu lang cùng Trương Tú cẩn thận từng li từng tí mấy ngày mới bừng tỉnh nhận ra Minh ca nhi căn bản không cần bọn họ đối xử cẩn thận, lấy tính tình của Minh ca nhi, tình cảnh khó khăn hơn hắn cũng đã mang theo A Lâm sống qua rồi, chưa bao giờ khiến người ta hối tiếc, cho nên bọn họ cũng tiếp tục làm việc trong xưởng rượu, trước như thế nào thì sau vẫn vậy, Minh ca nhi không phải là người không thể rời được hán tử.
Trong xưởng rượu, từng vò từng vò rượu được đưa vào kho. Nhìn những vò rượu mình tự tay sản xuất ra, các thôn dân đương nhiên cao hứng vạn phần, Lý Chính cùng các tộc lão đương nhiên thực hiện những điều đã nói trước đó, cũng các thôn dân chúc mừng một chút, để người trong thôn nếm thử rượu mình nhưỡng. Đương nhiên, không thể để mọi người thoải mái uống, dù cho để bọn họ uống bọn họ cũng không nỡ, cái này dù sao cũng là để đổi bạc, mọi người chỉ cần một chén nhỏ là được.
Đường Xuân Minh cũng mang theo già trẻ trong nhà tham gia, A Sâm cũng chỉ khóc lớn vào ngày đầu tiên, ngày thứ hai liền hiểu chuyện hơn nhiều, có thể là ở nhà không ai dung túng cho nó làm ầm ĩ, cũng không quấn quýt lấy a mẫu, theo ca ca chơi cùng Đạp Vân.
Đại Mai Nhị Mao đem A Sâm cùng A Lâm chăm sóc, sau khi Phong thúc thúc rời đi, tất cả thời gian rảnh của bọn chúng đều dùng để chơi dùng hai đệ đệ, cũng chưa từng ngừng luyện võ. Ở trong lòng bọn họ, Phong thúc thúc chính là một đại anh hùng, nếu không phải bọn chúng còn quá nhỏ tuổi, bọn chúng thật sự muốn theo Phong thúc thúc ra chiến trường giết địch.
Hà lão ngồi cùng một chỗ với các tộc lão cùng Hồ lang trung, Đường Xuân Minh đương nhiên là ngồi cùng một chỗ với mấy ca nhi như Trầm phu lang, trước mặt là một chén rượu, mọi người cười nói, thật sự vô cùng náo nhiệt.
Lý Chính cùng đại diện người trong thôn nói lời chúc mừng với xưởng rượu, còn có các tộc lão cũng nói, từng người từng người không uống rượu mà mặt đã đỏ.
Đường Xuân Minh quét mắt nhìn qua, phát hiện một người quen, “Vương Xuân Hoa trở về khi nào vậy? Hắn không phải về nhà mẹ sao? Ta còn tưởng hắn sẽ nháo cùng Triệu Đại Ngưu a?”
“Đó là thời gian trước ngươi bận quá nên không có thời gian để ý đến những chuyện khác, ” Trương Tú cười nhạo  thanh nói, “Đã sớm về rồi, bây giờ cũng không tính là kém, Triệu lão ma còn nằm ở trên giường, Triệu gia tam thúc công cũng vậy, ngay cả Triệu Đại Ngưu cũng dáng vẻ đó, hiện tại Triệu gia còn có ai áp chế hắn, nếu như hắn không trở về mới là ngốc a, ngươi cho rằng hắn giống như ngươi có thể làm ra được một sản nghiệp lớn sao? Hơn nữa ở nhà mẹ quá lâu cũng sẽ khiến cho người chán ghét a.”
“Vì vậy hiện tại ở Triệu gia hắn coi như là hầu tử xưng vương?” Đường Xuân Minh suy nghĩ một chút tổng kết nói.
Trầm phu lang ở bên cạnh nghe xong suýt chút nữa bật cười, chỉ vào Đường Xuân Minh cười nói: “Ngươi cũng trêu đùa, nhưng mà nói tới cũng đúng, hiện tại ở nhà hắn do hắn định đoạt, nhưng mà muốn lấy bạc của Triệu lão tam đưa cho tam thúc công cũng không được, liền ở nhà dằn vặt Triệu a ma a. Nhưng mà hiện tại ngoại trừ Tam thúc công ở Triệu gia còn có người nào để ý đến nhà hắn chứ, mà người duy nhất quản là tam thúc công cũng không đứng dậy được.”
Đường Xuân Minh nhìn từ góc độ này, Vương Xuân Hoa này ngược lại da mặt cũng thật dày, các ca nhi khác không muốn để ý đến hắn, nhưng hắn lại không biết tự trọng, lôi kéo người ta không ngừng nói.
“Đúng rồi, mấy người nhà Tiền Đắc Phúc không tới sao?” Đúng là nhìn thấy Tiền lão cha tiền ma ma, nhưng mà lại không nhìn thấy Tiền Đắc Phúc, Đường Xuân Minh vốn muốn nhìn xem hiện tại hắn có bộ dáng như thế nào, từ sau sự kiện đâm người kia hắn chưa gặp lại Tôn ca nhi, càng không cần nói đến tiểu ca nhi vừa được sinh ra.
“Ai biết, ” Trương Tú  bĩu môi nói, “Nhà hắn lại không hề làm gì cả, làm gì mặt dày đến mức đến đây a.”
“Vương Xuân Hoa không phải cũng không làm gì sao, ngươi nhìn xem hắn còn không phải cũng ngồi kia uống rượu sao?” Trần phu lang nói, “Hán tử Tiền Đắc Phúc kia vỗn chú ý đến mặt mũi, hiện tại bộ dáng như vậy, sau này chỉ sợ sẽ ít thấy hắn ở trong thôn.” Đường Xuân Minh chưa từng thấy, nhưng hắn từng thấy được bộ dáng bây giờ của hắn, lúc trước Phong tiểu tử chỉ có ba vết sẹo chỗ mắt mà đã dọa người như vậy, so với nhau Tiền Đắc Phúc mới là dọa người khóc.
“Minh ca nhi ngươi sao không uống? Nếu không trước hết ngươi ăn chút món ăn lót dạ đi.” Trương Tú thấy món ăn trước mắt Đường Xuân Minh không đụng một chút nào.
“Không biết tại sao, lần này ủ rượu ra một chút ý muốn cũng không có, chính các ngươi uống đi, ta chậm rãi ăn.” Đường Xuân Minh vung vung tay ngăn cản Trương Tú, cầm chén rượu đưa lên miệng, đột nhiên trong bụng động một cái, vội vã quay đầu đi, “Oa”  một cái liền đem đồ phun ra ngoài.
“Minh ca nhi ——” Trầm phu lang cùng Trương Tú ngồi hai bên cạnh vội vàng kêu lên.
Một bàn nhất thời náo loạn cả lên, có người vội vàng chăm sóc Đường Xuân Minh, có người vội vàng gọi người. Thấy sắc mặt Minh ca nhi tái nhợt, Trầm phu lang âm thầm ảo não, tuy rằng Minh ca nhi kiên cường, nhưng mà sau khi Lý Phong rời đi vẫn khiến cho hắn lo lắng đi, nhưng mà lại giấu ở trong lòng không muốn người khác biết, ngay cả sinh bệnh bọn họ cũng không phát hiện, đều là do khoảng thời gian này bạn bịu với chuyện của của xưởng rượu nên mới sơ sẩy.
Đường Xuân Minh bị đỡ đến nơi sạch sẽ ngồi, nhấp một ngụm nước mới thoải mái hơn một chút, nhìn hai đứa con trai lo lắng, Đường Xuân Minh không thèm để ý cười cười, an ủi bọn họ, “Có thể là bị lạnh, thân thể a mẫu vẫn khỏe.” Đúng vậy, từ năm trước thân thể hắn tố hơn vẫn chưa từng bị bệnh lặt vặt nào, cái này cũng là nguyên nhân khiến người ta lơ là.
“Đến rồi, Hồ lang trung đến rồi.”
“Việc này làm gì cần ta động thủ chứ, vẫn là lão ca ca ngươi tới đi.” Hồ lang trung kỳ thực là theo Hà lão tới, nhưng mà dù sao người trong thôn đã quen, dễ dàng quên đi một người y thuật càng cao siêu hơn.
Hà lão cũng có chút lo lắng, Phong tiểu tử rời đi  hắn nhìn ra được trong lòng Minh ca nhi không muốn, bên ngoài không nhìn ra nhiều biến hóa lớn, nhưng hắn lại rất rõ ràng, có lúc làm việc đều vứt bừa bãi, chỉ sợ sau khi đóng cửa một mình mới càng thêm khó chịu trong lòng.
Sẽ không là bởi vì như vậy mà thật sự bị bệnh chứ?
Hà lão để Đường Xuân Minh đưa tay ra cẩn thận bắt mạch, Đường Xuân Minh lại thật sự coi mình bị lạnh, sau khi có không gian thân thể hắn cũng khỏe như trâu, dù không thể so được với phi nhân loại như Lý Phong được.
Hà lão tiếp tục tiếp tục, lo âu trên mặt cũng dần dần biến mất, ngược lại càng ngày càng vui mừng, mọi người đều chú ý đến sắc mặt này của hắn, thấy bộ dáng này Trầm phu lang vui vẻ vỗ đùi nói, “Chẳng lẽ Minh ca nhi mang thai?!”
Đường Xuân Minh nhất thời như dẫm phải mìn quay ngoắt về phía Hà lão, mang thai? Mang thai cái gì?
“Ha ha, không sai, ” Hà lão buông tay ra, vui vẻ vuốt râu, “Thực sự là mang thai, nhưng bởi vì mới tháng đầu cho nên không biểu hiện rõ ràng, bộ dáng hôm nay chỉ là thời gian này quá mức mệt nhọc.” Mặt khác cũng bởi vì không nghỉ ngơi tốt, hơn nữa thời gian này ở xưởng rượu cũng bị mùi huân.
“Ha ha, quá tốt rồi, đây chính là việc vui, đại hỉ sự, mau mau, đem Minh ca nhi đỡ về nhà nghỉ ngơi cho tốt, cũng may chuyện của xưởng rượu cũng sắp xong rồi.” Lý Chính sửng sốt một chuyện cười to, việc vui liên tiếp việc vui, nếu như A Phong biết được không chừng cũng cười hỏng mất, dưới cái nhìn của hắn, Minh ca nhi mang thai này mới chân chính là hậu đại của A Phong.
Những người Lý gia kia cũng vô cùng thoải mái, cái thai này của Minh ca nhi đương nhiên có ý nghĩa lớn.
A Sâm không hiểu mọi người đang nói cái gì, kéo quần áo của ca ca, A Lâm đã trải qua chuyện a mẫu mang thai đệ đệ, vì vậy bây giờ nghe được lời của mọi người, nó lại có đệ đệ, giải thích với đệ đệ, “Trong bụng a mẫu có tiểu đệ đệ, A Sâm cũng sắp làm ca ca.”
“Thật sự? A Sâm được làm ca ca? Tốt, ta muốn làm ca ca!” Tiểu A Sâm vui mừng khôn xiết, ai bảo nó bây giờ là nhỏ nhất, vui vẻ chạy đến bên người a mẫu ôm lấy chân a mẫu vui vẻ hô hoán lên.
Đường Xuân Minh sau khi nghe lời của Hà lão liền giống như bị sét đánh bên tai, cả người bối rối, trong lòng không ngừng lặp lại “Khốn nạn, khốn nạn”, quả thực không đành lòng nhìn thẳng, hắn lại mang thai, mãi đến tận khi A Sâm kêu mới khiến cho hắn hoàn hồn.
Khó mà tin nổi  nhìn về phía Hà lão: “Không phải nói xác suất trúng thưởng không lớn sao?” Cũng chính là bởi vậy, vì vậy hắn mới yên lòng lăn giường cùng A Phong, nhìn Trương Tú, Nhị Mao cũng lớn đến mức nào chứ, hắn muốn hoài còn không phải đều không được sao, sao hắn lại dính chứ? Còn để người sống hay không?
“Ha ha, đến thời điểm liền sẽ đến, chặn cũng không ngăn được a.” Hà lão vui vẻ nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.