Trương Tú cũng phủi quần áo đi theo sau, nhìn thấy mấy người trên xe la liền cười nói, “Một xe này của các ngươi kéo không ít đồ a, Lâm ca nhi của chúng ta cũng được đi dạo một vòng trên huyện đi, khiến cho Tú a sao thật hâm mộ a.” Nói xong liền ôm lấy A Lâm chọc cười nó.
A Lâm vừa mới tỉnh ngủ, có chút mơ hồ, còn có chút thẹn thùng, giãy dụa mấy lần, quay đầu lại tìm A Mẫu: “A Mẫu, kẹo hồ lô.” Đây là muốn mang kẹo hồ lô nó mang về cho Đại Mao cùng Nhị Mao ra đây a, Đường Xuân Minh móc ra từ ba lô ra gói kẹo hồ lô đã được gói kĩ, lấy ra hai que trong đó đưa đến trước mặt Đại Mao Nhị Mao, cười nói, “Đây là A Lâm nhớ phải mua cho các ngươi, cầm đi, ngày mai qua đây còn có thứ tốt a.”
Nhị Mao rất vui mừng, ngay cả Đại Mao cũng có chút trông mà thèm, bình thường a mẫu làm sao chịu mua mấy thứ này cho bọn hắn ăn, nhưng mà tuổi của hắn có chút lớn cũng không dám đưa tay nhận lấy, Đường Xuân Minh nhìn về phía Trương Tú nhíu nhíu mày nói: “Đây là do A Lâm một đường đều nhớ, không thể cự tuyệt nha.”
“Ngươi a, cũng không biết tiết kiệm, được rồi, Đại Mao Nhị Mao, còn không mau cảm ơn A Lâm, ra ngoài chơi một chuyến còn nhớ kỹ các ngươi, nhớ là ăn từ từ a.” Đều mua về, đưa đi đưa lại cũng khó nhìn, Trương Tú liền bảo Đại Mao Nhị Mao nhận lấy, hai người vội vã nhận lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chung-dien-chi-man-duong-xuan-duong-xuan-xuyen-qua-lam-ruong/1591302/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.