Lão nhân gia giống nhau đều thực mê tín, không, phải nói người cổ đại đều phi thường mê tín, mà lão ma ma cũng không tính giữ ngân lượng cho chính mình, hắn muốn để cho tôn tử, tôn tử ở trấn trên đọc sách, phải khảo tú tài, phí dụng tất nhiên không ít. Người một nhà bọn họ chỉ trông cậy vào việc tôn tử có thể thi đậu tú tài, tôn tử đã là đồng sinh, sang năm tới thời điểm khảo tú tài.
Lúc bạc được ném ra, Lâm Vũ Thần nhanh chóng nhặt lên, sau đó giao cho a ca.
"Ngươi......" sau khi Lão phu lang nhìn thấy hành vi của hắn, liền biết mình bị lừa, "Tiểu tiện loại!"
Lâm Vũ Tinh cười tủm tỉm đem bạc cất vào lòng ngực, "Nãi ma, nếu chúng ta là tiểu tiện loại, lại có huyết thống truyền thừa của ma ma, nói vậy ma ma là lão tiện loại sao?"
Hắn nói làm người ở đây đều ồn ào cười to, tức giận đến lão ma ma một câu cũng không thốt nên lời.
Thẩm a ma nhìn thấy bạc trắng bóng cứ như vậy chạy đi, trong lòng cũng thực bực bội, mẹ chồng sao có thể bạc đã tới tay mà còn để mất, đáng tiếc không có cơ hội lần thứ hai.
"Ca nhi miệng lưỡi sắc bén, cả đời đều không gả được, mẹ chồng, chúng ta trở về." Thẩm a ma cũng biết sự tình đã kết thúc, chi bằng đi về, miễn cho bị người nhạo báng.
Lão ma ma tự nhiên không đồng ý, bạc đã tới tay liền cứ như vậy bay mất, nhưng đối diện với ánh mắt của Lâm Vũ Tinh lại có chút e
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chung-dien-chi-ac-phu-lang/235187/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.