Một câu trong chính sách của Tôn Trung Sơn dâng lên Lý Hồng Chương (thời Thanh) nhưng Lý Hồng Chương từ chối, thật ra là “Nhân tẫn kỳ tài, địa tẫn kỳ lợi, vật tẫn kỳ dụng, hóa sướng kỳ lưu” (đối với người tài thì dùng hết tài năng của họ, đối với đất phải dùng hết cái lợi của nó, đối với vật phải dùng hết công dụng, hàng hóa thì cho nó tự do lưu thông) – nguồn: Sweet Castle
Ôn Luân đi ra ngoài một canh giờ, mới trở lại phòng.
Đại Hùng vẫn duy trì bộ dáng khi hắn đi ra ngoài, nghe được thanh âm theo phản xạ mà ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt thậm chí có chút hung ác. Đại Hùng hầu kết giật giật, nhưng mà không nói chuyện.
Trong phòng có chút tối, Ôn Luân chỉ thấy ánh mắt Đại Hùng sáng ngời khác thường, nhấc chân đá cửa, đặt bát trên tay lên bàn: “Mì không có. Vừa lúc có lộc thịt mới mẻ, làm bát cơm chiên.” Cất kỹ bát, quay đầu kỳ quái hỏi một câu: “Sao không đốt nến?” Sờ soạng hộp quẹt điểm nến trên giá.
Nến dầu trâu rất dễ đốt, điểm lên hai cây trên trản đèn. Ánh nến chiếu xuống, Đại Hùng sắc mặt rõ ràng diệt diệt, đột nhiên vươn tay một tay ôm lấy Ôn Luân, áp lên kháng, vùi đầu vào hõm vai Ôn Luân, vẫn không nhúc nhích.
Ôn Luân ngây người một chút, cảm giác lưng Đại Hùng cứng ngắc, vươn tay nhẹ nhàng chụp lên, chờ cảm thấy Đại Hùng thân thể hơi hơi trầm tĩnh lại, mới nói: “Bụng đói không? Đứng lên ăn cơm.”
Đại Hùng lúc này mới chậm rãi ngồi xuống, một bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-vien-son-tra-nong/763770/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.