Chương trước
Chương sau
Một câu trong chính sách của Tôn Trung Sơn dâng lên Lý Hồng Chương (thời Thanh) nhưng Lý Hồng Chương từ chối, thật ra là “Nhân tẫn kỳ tài, địa tẫn kỳ lợi, vật tẫn kỳ dụng, hóa sướng kỳ lưu” (đối với người tài thì dùng hết tài năng của họ, đối với đất phải dùng hết cái lợi của nó, đối với vật phải dùng hết công dụng, hàng hóa thì cho nó tự do lưu thông) – nguồn: Sweet Castle
Ôn Luân đi ra ngoài một canh giờ, mới trở lại phòng.
Đại Hùng vẫn duy trì bộ dáng khi hắn đi ra ngoài, nghe được thanh âm theo phản xạ mà ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt thậm chí có chút hung ác. Đại Hùng hầu kết giật giật, nhưng mà không nói chuyện.
Trong phòng có chút tối, Ôn Luân chỉ thấy ánh mắt Đại Hùng sáng ngời khác thường, nhấc chân đá cửa, đặt bát trên tay lên bàn: “Mì không có. Vừa lúc có lộc thịt mới mẻ, làm bát cơm chiên.” Cất kỹ bát, quay đầu kỳ quái hỏi một câu: “Sao không đốt nến?” Sờ soạng hộp quẹt điểm nến trên giá.
Nến dầu trâu rất dễ đốt, điểm lên hai cây trên trản đèn. Ánh nến chiếu xuống, Đại Hùng sắc mặt rõ ràng diệt diệt, đột nhiên vươn tay một tay ôm lấy Ôn Luân, áp lên kháng, vùi đầu vào hõm vai Ôn Luân, vẫn không nhúc nhích.
Ôn Luân ngây người một chút, cảm giác lưng Đại Hùng cứng ngắc, vươn tay nhẹ nhàng chụp lên, chờ cảm thấy Đại Hùng thân thể hơi hơi trầm tĩnh lại, mới nói: “Bụng đói không? Đứng lên ăn cơm.”
Đại Hùng lúc này mới chậm rãi ngồi xuống, một bàn tay vẫn nắm Ôn Luân không tha, ngay cả lúc ăn cơm đều tình nguyện đổi tay trái.
Chờ đến rửa mặt xong, vào ổ chăn, Đại Hùng mới rầu rĩ mà nói một tiếng: “Ôn Luân, về sau đừng như vậy.” Bộ dáng tức phụ lạnh lùng thản nhiên, kỳ thật không khác gì lúc ban đầu, nhưng cảm giác lần thứ hai trải qua, lại làm cho y có chút sợ. Y thật tâm bị dọa, cho dù trong lòng kỳ thật hiểu được, Ôn Luân cũng sẽ không không để ý tới y như vậy.
Như vậy là loại nào? Ôn Luân ngẩn người, liền hiểu được, có chút dở khóc dở cười. Hắn còn đang suy nghĩ muốn chỉnh chỉnh tiểu gấu mèo như thế nào đâu, kết quả bản thân y ngược lại bị mình chỉnh sợ.
“Ân.” Ôn Luân lên tiếng, nghĩ đến hình ảnh trước kia, rốt cuộc trong lòng vẫn có một tia khó chịu: “Về sau loại chuyện này giao cho ta xử lý, ân?”
Đại Hùng không hai lời, gật đầu: “Ân. Tức phụ chủ nội.” Bỏ xuống đầu tảng đá lớn, vừa rồi ăn hết lộc thịt hiệu quả đi ra. Nhiệt độ thân thể tăng lên, càng thêm kề sát đi qua. Y cùng tức phụ phân ra nửa tháng, nhớ đến lợi hại.
Hùng phu nhân ngày hôm sau ngược lại cường chống rời giường. Không có biện pháp, ngày hôm qua cả đêm còn có thể cho là giáo huấn, nhưng nếu tiếp tục, thì không thích hợp. Triệu Tứ một quản gia, đối phó những nha đầu còn được, nhưng mà Tiền phu nhân muốn lại đây, cũng không thể ở trong nhà sàn chịu lạnh. Tiền phu nhân ở tại Hùng gia không thích hợp, nơi an bài, chỉ có thể từ Ôn Luân đến.
Đại Hùng nhìn thấy tức phụ như vậy, có chút áy náy, lại có điểm tâm hư. Lúc ấy trong lòng của y ngược lại muốn làm hai lần là được, nhưng mà một đụng tới tức phụ lý trí hoàn toàn biến mất, hơn nữa tức phụ cũng phối hợp…
“Tiểu gấu mèo!” Ôn Luân ách cổ họng kéo lấy vạt áo Đại Hùng, “Đi lầm đường.”
Hùng đại tướng ôm tức phụ vào trong ngực, cẩn thận nắm thật chặt, lôi kéo dây cương. Tiểu mao lư chuyển phương hướng.
Trải qua hai năm kiến thiết chiêng trống rùm beng, bảo lâu hiện giờ cho dù là tham dự qua kiến thiết thôn dân xem ra, cũng không có chút nào dữ tợn hoặc là nguy nga. Trước sau hai tòa thạch lâu cao tầng, dựa vào mà xây, gắt gao đứng vững ngay đường vào thôn, thêm các kiến trúc phụ trợ xung quanh, hoàn toàn như là một biệt cư cho phú quý nhân gia ở. Giữa hai thạch lâu, còn chất đầy các loại tài liệu kiến trúc, nhưng mà bên cạnh chính là cảnh quan tám trăm dặm đại sơn tự nhiên, nhất là trên lầu hai. Trong đó có một gian phòng đẩy cửa sổ nhìn ra, trực tiếp chính là vách đá huyền nhai mây mù lượn lờ.
Trà trang lúc trước thiết kế đã bao hàm bộ phận cư trú. Ôn Luân cũng không có yêu cầu tinh xảo nhiều, hiện giờ bộ phận phòng đã có bộ dáng, chính là còn không có gia cụ. Trà trang kiến thiết thời gian dài như vậy, mấu chốt còn hướng về một ít cơ quan bảo lâu. Bộ phận trà trang chính là bộ dáng bảo lâu trải qua hoá trang sau.
Đối với Ôn Luân mà nói, gia cụ ngược lại chuyện nhỏ. Những nha đầu đó nhân số mặc dù nhiều, nhưng mà Ôn Luân căn bản không để vào mắt, chính là để cho nhóm nàng ngả ra đất nghỉ cũng là có thể. Bộ phận trà trang cư trú tại lầu hai, không có hơi ẩm gì, đều là sàn gỗ, lót thêm cái chăn làm giường là được.
“Tiền phu nhân dùng, cũng chỉ một cái giường, cùng một bộ bàn ghế. Trong khố phòng có. Đồ vật thiếu chút, lót hai tầng chăn là được. Thúy Liên Bích Hà bố trí qua trà lâu, để cho nàng chiếu theo trà lâu nơi đó bố trí là được.” Nữ nhân gia mà, lót chút vải bông xinh đẹp, chẳng lẽ còn xốc lên xem ván giường?
Ôn Luân đang lo trong khố phòng vải bông không chỗ dùng. Trong nhà nữ nhân ít, tính toán đâu ra đấy chính là hai người Thúy Liên Bích Hà, nhiều nhất chính là gia quyến trong vườn trà. Những vải vóc đó còn là đồ cưới của Ôn Luân, cũng không phải vải vóc chuyên môn đưa phụ nhân làm quần áo. Chất lượng thượng thừa, nmàu sắc diễm lệ. Ôn Luân cứ cảm thấy mặc ra ngoài không được. Mà không quản là Bích Hà Thúy Liên, hay là nữ quyến vườn trà, vô luận từ thân phận hay là công hiệu thực tế, đều không thích hợp mặc vải vóc đó làm xiêm y. Các nàng đều là người hằng ngày phải làm việc, vải này xinh đẹp thì xinh đẹp, chính là cũng không như vải thô chịu bẩn chịu chà sát.
Ôn Luân vẫn luôn chất đống trong khố phòng. Hiện tại Tiền phu nhân đến, ngược lại có tác dụng. Về phần may màn khăn trải bàn cái gì, cũng không cần người trong nhà động thủ: “Tiền gia không phải đến rất nhiều nha đầu sao. Ta vẽ cái bản vẽ, để bọn họ tự làm.”
Bọn nha đầu bị Ôn Luân an bài công tác, đang theo tiểu chủ nhân phía trước phía sau đảo quanh. Từ khi ngày đầu tiên đến Hùng gia đã bị đả kích kiêu ngạo sau, các nàng cũng không dám bưng cái giá Thượng Thư phủ. Tuy nói các nàng bình thường ra ngoài cũng không phải lần đầu tiên, loại chuyện thay nữ chủ nhân đến đánh trận nhỏ cũng làm không ít, nhưng lúc ấy đều là người ta đều vội vàng chuẩn bị tốt, các nàng đến trước một ngày hai ngày, cũng bất quá là đi cái quá tràng mà thôi, căn bản không cần các nàng cụ thể làm chuyện gì.
Hiện tại đâu, ở trên núi các nàng ngay cả đi nơi nào xách nước, chỗ nào bưng cơm canh cũng không biết. Ngày hôm qua đến, thậm chí còn là thiếu gia bọn họ chuẩn bị thức ăn, hôm nay còn chỉ điểm các nàng mỗi cái địa phương cùng hạng mục công việc phải chú ý.
Vài nha đầu cứ việc là hạ nhân, chính là nha đầu dưỡng trước mặt phu nhân trong Thượng Thư phủ, đãi ngộ so với cô nương nhà người bình thường cũng tốt hơn một chút, bình thường ngay cả việc nặng cũng không cần làm, chỗ nào gặp được chuyện như vậy? Đêm qua hơn phân nửa đều đỏ hốc mắt.
May mắn địa phương bọn họ làm nghiên cứu cũng không mở ra đối ngoại, nếu không một đám cô nương xinh đẹp tất cả đều bộ dáng khổ bức, người khác còn không biết não bổ như thế nào đâu.
Tiểu Tiền đại nhân cảm thấy thực phiền, mà ngay cả hai đồng nghiệp cũng thấy không thoải mái. Ba người bọn họ gia thế đều tính không tồi, vốn ở nhà cũng là một chuỗi người trước mặt phía sau, nhưng từ khi nhập sĩ sau chạy khắp Tề Quốc, không thấy thói quen thiếu gia. Hơn nữa bọn họ bây giờ là xuống đất chơi bùn, cũng không phải ở trong thư phòng mài mực vẽ tranh, còn cần người bồi người thiêm hương.
Vài cái nha đầu thậm chí ngay cả đường đất cũng không đi. Ngắn ngủn một đoạn đường, đã có hai người té một thân đầy bùn. Nơi này tắm rửa lại không tiện, Tiểu Tiền đại nhân cau mày, lạnh giọng: “Đi về.”
Vài nha đầu sắc mặt trắng nhợt, chỉ có thể nơm nớp lo sợ mà lui bả vai đi theo phía sau Tiểu Tiền đại nhân.
Vừa vặn, Bích Hà mang điểm tâm đến. Thùng gỗ to như vậy, nàng từ trên mã xa dọn đến bàn cơm.
Tiểu Tiền đại nhân trong lòng thoáng thở một hơi, nhìn phân lượng hẳn là có phần những nha đầu nhà hắn. Hắn nghĩ không sai, ngày hôm qua một đêm kia bất quá là cho vài nha đầu đui mù một chút giáo huấn, cũng không thật để ở trong lòng.
Trong thùng gỗ giống cháo Tiểu Tiền đại nhân đêm qua nấu, tài liệu cũng không có gì khác nhau. Đồng dạng ngũ cốc, nấm cùng thịt khô. Tiểu Tiền đại nhân tay nghề chỉ có thể nói là nấu chín có thể ăn. Một thùng cháo nấm này, vừa đủ lửa, vị dễ chịu sánh đặc mềm, nấm tươi cùng thịt khô thơm mặn dung hợp hoàn mỹ.
Tiểu Tiền đại nhân một hơi uống hai chén, đến chén thứ ba, mới phát hiện Bích Hà không có đi. Thường ngày Bích Hà đều là buông xuống cơm canh, mang lên bẩn quần áo bọn họ thay rồi đi; giữa trưa lại đây đưa cơm trưa, thuận tiện thu bát bẩn buổi sáng, lại quét tước một chút; buổi tối cũng là đưa cơm thu bát, lại đưa quần áo giặt sạch sẽ lại đây.
Bích Hà tuy rằng một ngày chạy ba lượt vào rừng trúc, nhưng thời gian ở cũng không dài. Giống như bây giờ coi chừng bọn họ lúc ăn cơm, căn bản không có.
Bích Hà nhìn ra Tiểu Tiền đại nhân nghi hoặc: “Đại thiếu gia nhà của ta công đạo, phòng Tiền phu nhân đã dọn xong, trong chốc lát để vài vị muội muội đi qua nhìn nhìn lại.”
Tiểu Tiền đại nhân nhìn Bích Hà khuôn mặt tươi cười, sau lưng lông tơ đều dựng đứng, trong miệng khiêm tốn: “Vậy phiền toái Bích Hà cô nương. Trong nhà có vài người, có thể sai sử tận lực sai sử, có cái gì chuyện cần làm xin cứ việc phân phó…”
Chờ đến Tiểu Tiền đại nhân nói xong, nửa bát cháo trong tay cũng lạnh bớt. Quyền quản lý vài nha đầu cũng chuyển giao đến trên tay Bích Hà, triệt triệt để để!
Vì thế, chờ Bích Hà đi, phía sau theo một chuỗi nha đầu.
Trong viện Hùng gia lần thứ hai náo nhiệt, bất quá lúc này đây Ôn Luân thích nghe ngóng. Làm chủ nhân, còn là nam chủ nhân, Ôn Luân cũng không tiện cùng vài tiểu nha đầu tình toán, hắn cũng sẽ không.
Bích Hà liền không có phần băn khoăn này.
Bọn nha đầu Thượng Thư phủ tuy rằng bị thiếu gia nhà mình chuyển giao “Quyền sử dụng”, tâm nguyện sao có thể chân chính chịu phục?
Kết quả Bích Hà một mình đấu một đám, hai ba cái liền hoàn thắng. Bích Hà căn bản không cùng một đám nha đầu mắng chiến, trực tiếp cầm chổi lông gà quất. Bích Hà tỏ vẻ, nàng là người tướng quân phủ, đầu tiên là dùng nắm đấm nói chuyện.
Bọn nha đầu thượng Thư phủ bị đánh tạm thời chịu phục, đi theo Bích Hà chỉ thị nói một làm một, chỉ cần dám có chút động tác nhỏ, chổi lông gà trực tiếp quất lên. Căn bản không cần quất lên trên người, chỉ là nghe thanh âm phá không kia, Ôn Luân chỉ biết lần này có bao nhiêu đau.
Đại Hùng thấy tức phụ biểu tình nhu hòa, sán lại hôn một hơi: “Đừng đi quản bọn họ.”
Còn đừng nói, vài nha đầu Thượng Thư phủ tuy rằng làm việc nặng khập khiễng, nhưng mà mỗi người đều có một tay hảo tú công. Bất quá một gian phòng ngủ trà trang, tất cả rèm vỏ chăn linh tinh, tất cả đều trong một ngày may gấp gáp ra.
Chờ đến mọi vật đều dựa theo Bích Hà chỉ thị an trí xong, vốn gian phòng đơn sơ nhất thời thay đổi bộ dáng.
Các nàng ban đầu còn cảm thấy, thời gian ngắn ngủi như vậy, ngay cả thêu cũng không có, tại sao có thể để phu nhân vào ở. Kết quả cuối cùng hiện ra bộ dáng, lại làm cho các nàng cảm thấy thực… Xinh đẹp? Chưa nói tới, còn rất là thoải mái.
Đại Hùng mang theo Ôn Luân lại đây nhìn, phía sau còn Thúy Liên đi theo: “Dưới lầu còn có chút bài trí…”
Thúy Liên nói còn chưa nói xong, vài tiểu nha đầu đều sôi nổi có ánh mắt cùng chạy xuống lầu. Các nàng nhiều người, không đầy một lúc mọi người cầm chút đồ vật lên lầu.
Ôn Luân tùy tay chỉ điểm: “Bình hoa đặt ở nơi này. Mấy cái kia chậu hoa đặt trong sọt phía bên ngoài cửa sổ. Da sói trải ra làm miếng giậm chân, hai bên ép đầy…”
Bố trí xong, Triệu Tứ tìm lại đây: “Tiền phu nhân đã tới.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.