Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Vô luận Diêu Thanh là bỏ được hay là luyến tiếc, Ôn Luân cùng Đại Hùng hai người vẫn phải vội vàng quay về.
Theo phong sơn kỳ chấm dứt, hái trà xuân cùng chế tác cũng phải bắt đầu. Kiến tạo bảo lâu, cùng đội ngũ trăm người sắp đến của Long Môn Quan đều cần an bài, mấy cái này cũng không phải chuyện nhỏ.
Tống Lâm cũng ở lâu hai ngày, trước khi đi còn từ Diêu Thanh cầm đi một phong thư thật dày, đưa về kinh thành.
Ngắn ngủi vài ngày, chờ Ôn Luân bọn họ trở về, trên núi cũng đã có chó kéo xe.
Cả tòa đại sơn lập tức náo nhiệt lên, người hái thuốc, người bán hàng rong, kiệu phu vân vân các loại người đến người đi.
Ôn Luân hiện giờ cũng coi như có vài phần nhãn lực, nhỏ giọng hỏi Đại Hùng: “Là người Long Môn Quan tới?”
Đại Hùng cười gật đầu: “Đã nhìn ra?”
Ôn Luân đắc ý mị hí mắt. Cậu không phải nhìn ra, mà là nghe ra. Cước bộ chỉnh tề, đặt chân nhẹ mà ổn, hô hấp đều đều lâu dài, tuy rằng từng nhóm phân ra, nhưng mà tính chung cũng rất nhiều, muốn không chú ý cũng không được.
Kết quả phần đắc ý này của Ôn Luân không bảo trì đến trong thôn liền xói mòn.
“Đại Hùng này thật đúng là đau tức phụ a!”
“Nhìn xem nhân gia như thế nào đối tức phụ, ngươi như thế nào đối ta?!”
“Điều này có thể so sao? Nhân gia là làm đại quan đại nhân!”
“Xây cái lâu này không biết cần biết bao nhiêu tiền?”
“Mua lương thực thật tốt a, tiền sửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-vien-son-tra-nong/763747/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.