Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Ngày hôm sau lúc rời đi Huyện Bá phủ, Ôn Luân không nghĩ tới lão Huyện Bá lại cho cậu một kinh hỉ lớn như vậy—— vài xe mầm trà thượng đẳng, đều là được chọn lựa tỉ mỉ từ Tuấn Hiền trà trang. Nếu chăm sóc tốt, năm nay nhập thu liền có thể thử trồng một chút.
Đại Hùng nhìn Hoàng chưởng quỹ, lại nghiêng đầu nhìn Ôn Luân, tâm tình thoáng phức tạp. Tuy rằng nguyên nhân bất đồng, nhưng là y cùng lão Huyện Bá ý nguyện là nhất trí —— không hy vọng Ôn Luân vào triều làm quan, y biết rõ Ôn Luân so đại đa số người còn thích hợp hơn…
“Ở trên núi hảo hảo trồng trà, trồng thảo dược.” Đại Hùng cúi đầu.
Ôn Luân không hiểu mà ngẩng đầu. Ngoài hai chuyện này ra, cậu còn có thể làm gì? Làm cáo mệnh phu nhân sao? Phu nhân rất nghẹn khuất có được hay không?
Diêu Thanh ở một bên nghiêm túc bổ sung: “Tiểu sư huynh, Hùng đại ca, còn phải giáo hóa người miền núi!”
Ôn Luân nghiêm túc gật đầu: “Đúng. Người đọc sách chúng ta nên có trách nhiệm.”
Nguyên bản chính là Ôn Luân làm bộ nghiêm túc, nghĩ đến một đống chuyện trên núi kia, bỗng nhiên thật sự nghiêm túc. Mầm trà có lão Huyện Bá chuẩn bị cho cậu, nếu không ngay cả mầm trà cơ bản nhất cậu cũng sẽ không suy xét đến. Như vậy, cái khác đâu? Cậu còn có bao nhiêu thứ không suy xét đến?
Thứ hiện tại cậu có, có người, có mầm trà, có công cụ, có hậu trường, đến tột cùng còn thiếu cái gì đâu? Tiền mặc dù có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-vien-son-tra-nong/763693/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.