Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Thái công công rất hòa thuận, đối mặt với Đại Hùng cười đến thập phần hiền lành, chẳng sợ Ôn Luân hiện tại đang trong cái trạng thái này, ngay cả mở to mắt đều phải cố hết sức, nhóm người Thái công công cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt mà tuỳ cơ ứng biến.
Ở trên núi trụ một đêm, nhóm người Thái công công bước đi. Bốn tùy tùng từ đầu đến cuối đều không nói một câu, trừ ăn cơm uống nước ra, ngay cả miệng đều không có động qua. Tuyết đọng thật dày không mang đến cho bọn hắn bất luận trở ngại gì, trong tuyết chỉ để lại dấu chân nhợt nhạt.
Hác đại nhân cùng Cổ quân sư nhìn thân ảnh biến mất trong tuyết kia, đồng thời thở ra một hơi.
Hác đại nhân quay đầu hỏi Đại Hùng: “Đại nhân, ngài vẫn là không quay về sao?”
Đại Hùng liếc mắt nhìn hắn, xoay người vào nhà: “Trở về làm chi?” sự tình trên triều đình có thể phiền chết người. Y một thân vết thương cũ, đấu tranh anh dũng cũng không sánh bằng người khác; trong bụng chỉ có chút tri thức, cũng đấu không lại bất cứ một ngón út quan văn nào.
Hác đại nhân nghẹn một chút, nhất thời không biết nói gì.
Ngón tay Cổ quân sư xẹt qua miệng bát trà, giương mắt nhìn Đại Hùng, đột nhiên đứng dậy hành lễ: “Đại nhân, bọn thuộc hạ tới vội vàng, còn chưa chúc mừng ngài.”
Hác đại nhân sửng sốt một chút, cũng kịp phản ứng: “Chúc mừng đại nhân đón dâu.”
Nói đến đây sắc mặt Đại Hùng cũng dịu xuống, gãi gãi cái ót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-vien-son-tra-nong/763686/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.