Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Ôn Luân cảm thấy sự tình có chút không xong, giả bộ đại thiếu gia giả hơi quá. Cái gì mà phong độ, khí độ, rồi lại hàm dưỡng, mấy thứ này và cậu có liên quan sao? Hoàn toàn không có! Giả bộ một chút còn phải đem mình nhập vào vai “Tức phụ”, thực sự là quá đủ rồi!
Ôn Luân nghĩ, bản thân nên cùng Đại Hùng nói chuyện thật tốt.
Lý Nhị rót trà, Bích Hà dọn xong trà bánh, Thúy Liên đắp kín tấm thảm.
Đại Hùng cầm quyển sách…cầm sách?!
Ở trong phòng này, cho dù là một tờ giấy đều là của Ôn Luân, sách trên tay Đại Hùng tất nhiên cũng là của Ôn Luân. Ôn Luân nhìn lướt qua, tổng cộng ba quyển sách một quyển học vỡ lòng, một quyển sử, một quyển tạp đàm, cái này sao quen thế? Mãi lo âm thầm nghi hoặc mà Ôn Luân hoàn toàn quên hết mọi chuyện, cậu đọc sách cũng là một trình tự như thế, tạp đàm đọc còn nhiều hơn chút.
Da mặt xanh đen của Đại Hùng hơi phiếm hồng, lấy lòng cọ cọ đến bên người Ôn Luân: “Tức phụ, dạy ta.”
Dạy? Ôn Luân bản thân cũng là một học tra. Được rồi, cậu hiện tại không chỉ khoác một xác học bá, trong đầu trong tim cũng là một học bá thật sự, muốn dạy cũng không phải là không thể được.
Học tra mỉm cười: “Chúng ta trước lập một quy củ.”
Đại Hùng ngẩng đầu: “Nghe tức phụ.” Y đột nhiên tìm được cảm giác quan văn tranh đấu trên triều, đấu pháp cùng đám quan văn đầy bụng ý xấu, mỗi lần y đều rơi vào hạ phong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-vien-son-tra-nong/763677/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.