Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Lúc Đại Hùng vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Ôn Luân đang ngồi ở trong sân đọc sách, trên người đắp một cái thảm lông dê.
Thúy Liên ôm chăn đi ra phơi. Bích Hà thì ngồi rửa rau bên giếng.
Lý Nhị xách ấm nước bước ra, cặp chân mày tú khí nhíu lại: “Đại thiếu gia, cứ như vậy đổ vào sao?”
Ôn Luân mí mắt cũng không nâng: “Ừ.”
Trong đồ cưới có ba rương sách, hai rương văn phòng tứ bảo. Căn cứ theo ký ức của nguyên thân, đại bộ phận sách đều là do nguyên thân tự mình chép ra. Đầu năm nay, sách đều vô cùng quý. Nhưng giấy và bút mực lại càng quý hơn, nơi này không có một chút gì gọi là bản quyền cả, so với thời đại của Ôn Luân thì là một trời một vực.
Chép sách được cho là một việc phong nhã, cũng là nơi chủ yếu để đại bộ phận đệ tử hàn môn kiếm chút đỉnh tiền tiêu xài.
Đương nhiên, dựa vào thân gia của nguyên thân thì cũng không cần phải nhờ vào chép sách để kiếm cơm ăn. Nguyên thân chép sách thật sự chỉ vì cái gọi là khí khái văn nhân mà thôi. Nhưng cái chữ khí khái này… cũng quá ít đi.
Ôn Luân là một học tra, không chịu nổi nguyên thân là một học bá, hơn nữa hai linh hồn lại còn dung hợp vào nhau, nên khi vừa xem liền trực tiếp đem tất cả ý tứ trong sách đều thông hiểu hết. Đối với cái loại học tra như Ôn Luân, tác phẩm văn cổ đều được coi như là mãnh thú nước lũ, nhưng không ngờ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-vien-son-tra-nong/763675/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.