Chương trước
Chương sau
Chính sự điện…
“Đối với hành động lần này của sứ thần Băng Ảnh quốc Ngôn Hinh ở hậu cung, còn ai có nghi vấn gì không?” Hình bộ thượng thư giải quyết việc chung nói.
Trên đại điện nhất thời yên tĩnh lại, các đại thần vừa rồi còn đang nghị luận sôi nổi đều nín thở đứng ở một bên.
“Đã không có người nghi vấn, như vậy bản quan tuyên án —— phán xử Ngôn Hinh ngọ môn chém đầu răn chúng!” Lãnh ngạnh tuyên đọc bản án, Hình bộ thượng thư Nghiêm Ẩn khom người hướng Hoàng Tố Yên ý bảo tuyên án xong.
Gật gật đầu, Hoàng Tố Yên từ đầu chí cuối trên mặt không có bất luận biểu tình gì.
“Bệ hạ.” Tể tướng bước về phía trước một bước, lo lắng nhìn Hoàng Tố Yên, “Ngôn Hinh dù sao cũng là sứ thần Băng Ảnh phái tới lần này, ngài xử tử nàng ta, chỉ sợ rằng…”
“Chỉ sợ cái gì? Trẫm sẽ viết thư cho nữ hoàng Băng Ảnh quốc, việcnày từ đầu đến cuối trẫm sẽ viết rõ ràng, làm cho nữ hoàng Băng Ảnhchính mình nhìn rõ, lần này trẫm xử trảm Ngôn Hinh là có tình và lý ởtrong!” Nếu như bà ta không muốn hiểu rõ, trẫm sẽ giúp bà ta nghĩrõ ra, xem hoàng vị của bà ta quan trọng hay là mạng của Ngôn Hinh quantrọng! Đương nhiên những lời này Hoàng Tố Yên cũng không nói ra miệng,chỉ là trong con ngươi lãnh ý lại dày thêm một tầng.
“Vâng.”
Ngự thư phòng…
“Tể tướng, phiền khanh tự mình đưa phong thư này cho người của dịch quán.” Đưa thư vừa viết xong tới trước mặt tể tướng, tâm tình Hoàng Tố Yên đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
“Vâng.” Tiếp nhận thư, tể tướng một khắc cũng không dừng lại,xoay người đi ra ngoài. Nàng biết việc nán lại càng lâu, chuyện này sẽcàng khó giải thích.
Nhìn bóng lưng tể tướng ly khai một lúc lâu, Hoàng Lan Chanh mới quay đầu nhìn chằm chằm nữ hoàng, “Hoàng muội, ta hiện tại càng ngày càng không hiểu được ngươi, tại sao ngươilại muốn làm như vậy, ngươi biết rõ chuyện này không phải chỉ cần mộtphong thư là có thể giải quyết.”
“Ta chỉ là muốn thử xem.” Nghiêng người dựa vào ghế mềm, Hoàng Tố Yên bưng chén ngọc lên, quơ quơ, trong chén chính là sản phẩm nổitiếng của Uyển Thành —— rượu nho, nàng thực sự không ngờ đến thế giớinày còn có loại thức uống như thế, nghe nói là gần đây mới nghiên chế ra (nghiên cứu + chế tạo),mặc dù công nghệ còn khá thô, nhưng ở cổ đại mà có thể làm đến mức này đã là rất tốt.
“Hoàng muội, ngươi có đang nghe hoàng tỷ nói chuyện không?”Thanh âm có chút lo lắng, Hoàng Lan Chanh nguyên bản vẫn duy trì sự tônkính đối với nữ hoàng, nhưng chuyện ngày hôm nay nàng xác thực nhịnkhông được, mới dùng loại khẩu khí này nói chuyện với Hoàng Tố Yên.
Liếc mắt nhìn Hoàng Lan Chanh có chút nôn nóng, Hoàng Tố Yên khẽ cười nói: “Hoàng tỷ hôm nay ngược lại không hề câu nệ a!“
Nhíu nhíu mày, “Hoàng muội, bây giờ không phải là lúc để cười!”
“Ta không có nói đùa, hoàng tỷ, ‘Trẫm’ làm mỗi một việc gì cũng đều có lý do.” Buông chén ngọc, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Hoàng Lan Chanh.
“Lý do? Này có thể sẽ gây ra chiến tranh đó, ngươi hiểu chưa?”
“Ta biết.” Nhíu mày, nàng phát giác Hoàng Lan Chanh hôm nay có chút không bình thường, tựa hồ đối với chiến tranh phá lệ …mẫn cảm?
Dường như cũng chú ý tới sự “Không bình thường” của mình, Hoàng LanChanh một lúc lâu không nói chuyện, tâm tình bình tĩnh một chút, mới mởmiệng lần nữa, “Ngươi biết những thứ gì? Và muốn thăm dò cái gì?”
Một lần nữa bưng chén ngọc lên, Hoàng Tố Yên do dự một chút, giương mắt nhìn chằm chằm Hoàng Lan Chanh chậm rãi nói: “Hoàng tỷ, lần này Ngôn Hinh không chỉ mạo phạm Ảnh phi mà còn nói vài chuyện không sạch sẽ.” Những thứ này là bởi vì nàng không muốn khiến cho sự việc có thêm phiền toái không đáng có mà che giấu một phần sự thực, dù sao cổ trùng thấttruyền đã lâu giờ xuất hiện lần nữa sẽ là sự kiện làm hỗn loạn nhân tâm, cho nên lúc ban đầu Ngạo Thiên cũng không dám công bố chuyện nữ hoàngthân trúng dâm độc ra ngoài.
“Còn có?”
“Ân, trước khi ả ta mạo phạm Ảnh phi, ả ta đã nói vài lời với Ảnh phi.” Cố ý dừng lại một chút. “Ả bảo Ảnh phi ăn cắp bản đồ bố trí quân sự của chúng ta. Ngươi nói xem Băng Ảnh có rắp tâm gì?”
Khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, Hoàng Lan Chanh không ngờ còn có chuyện như vậy, cau chặt mày, “Như vậy, nói cách khác, Băng Ảnh muốn phát động chiến tranh? Thế nhưng, tại sao họ lại muốn làm như vậy?”
Bởi vì hoàng thất Băng Ảnh đã bị người khống chế! Những lời này Hoàng Tố Yên cũng không có nói ra miệng, kỳ thực đây cũng chỉ là suy đoán củanàng mà thôi, tạm thời vẫn không nên nói ra ngoài, để tránh khỏi mangđến phiền toái không cần thiết.
Theo mấy ngày nay Tác Hồn điều tra báo cáo, xem ra, rất nhiều chuyệnđều nhắm thẳng vào Âm giáo, nàng hiện tại vẫn không hiểu rõ mục đích của Âm giáo, cũng không thể nói trước cái gì. Núp trong bóng tối như vậy,lại là một tổ chức dùng thủ đoạn không đồng nhất để ‘khống người’, nếukhông có điều tra rõ trước, thì không nên đả thảo kinh xà mới tốt!
“Chiến tranh cần lý do sao?” Nàng hiện nay chỉ có thể nói như vậy.
Sửng sốt, lập tức cười khổ một tiếng, “A, đúng vậy! Chiến tranh là không cần lý do … Hoàng muội, ta mệt mỏi, xin được cáo lui trước!”
Nhìn bóng lưng cô đơn của Hoàng Lan Chanh, Hoàng Tố Yên thở dài, khúcmắc của hoàng tỷ xem ra rất khó cởi a! Đảo mắt nhìn phong thư trên bàn,ánh mắt lại trở nên băng lãnh, chiến tranh? Đây mới thật là mục đích của ngươi sao?
Ngày hôm sau, kinh thành, tửu điếm dành cho khách hành hương…
“Tiểu nhị, khách.” Một nữ tữ bộ dạng trâu cao mã đại thô lỗ gào thét. Đi theo phía sau còn có hai vị nam tử vóc người yểu điệu, một vịmang khăn che mặt, thấy không rõ tướng mạo lắm, nhưng đôi mắt xếch yêumị lộ ra ngoài, cũng làm cho tầm mắt của tất cả khánh nhân trong kháchđiếm câu qua; một vị nam tử khác diện mạo thanh tú mắt thấy nhiều ngườidùng loại ánh mắt háo sắc nhìn công tử nhà mình như vậy, tức giận màtrừng ngược lại. Ai biết hắn vốn là bộ dạng không tệ, đôi mắt to trừngngười như thế, chỉ làm cho người khác cảm thấy đáng yêu, mà không cóchút lực uy hiếp. Thẳng làm cho các nữ nhân trong khách điếm mắt mở cònlớn hơn nữa…
“Ha ha...” Một tiếng cười khẽ, nam tử đeo khăn che mặt vươn tay ngọc cốc đầu nam tử thanh tú một cái, liền đi theo nữ tử khôi ngô phíatrước lên lầu.
“Aiz…” Không nhìn được mỹ nhân, người dưới lầu phát ra một mảnh tiếng thở dài. Nhưng lập tức khôi phục lại cảnh tượng náo nhiệt vừarồi.
“Aiz! Ta đã nói với ngươi, nghe nói hôm nay sẽ xử trảm sứ thần Băng Ảnh đó!” Một nữ tử tựa hồ muốn tỏ ra mình biết rất nhiều chuyện bí mật, nên cúi đầu giả vờ thần bí nói với người ngồi cùng bàn.
“Hừ, chuyện ngươi nói chúng ta đã sớm biết có được không! Này là tin tức lớn nhất mấy ngày nay a!” Một đồng bạn khác của nàng ta chẳng đáng liếc mắt nhìn nàng một cái.
Nữ tử kia không cam lòng lên giọng, “Nhưng các ngươi khẳng định không biết tại sao nàng ta bị xử trảm a!”
“Biết a! Không phải là mạo phạm nữ hoàng, nói một vài lời không nên nói sao?”
“Hừ! Ngươi thì biết cái gì? Kỳ thực, nàng không phải mạo phạm nữ hoàng, mà là mạo phạm Ảnh phi.”
“Mạo phạm Ảnh phi? Ảnh phi không phải hoàng tử Băng Ảnh của họ sao? Nàng thế nào…” Bàn bên cạnh có một người kinh ngạc bu lại.
“Ha ha, các ngươi đây chắc cũng không biết đi!” Nữ tử kia đắc ý hất càm lên, cố ý giảm thấp thanh âm xuống, “Nghe nói! Ảnh phi kia trước đây khi còn ở Băng Ảnh đã từng có một đoạn tình cảm dây dưa với sứ thần Ngôn Hinh!”
“Oa…”
“Thì ra là như vậy a…”
“Đó chính là tình cũ, khó có thể khống chế”
“Xuỵt —— ngươi muốn bị xử trảm sao?” Một người còn chút lý trí, vội vàng kéo nữ tử vừa phát câu cảm khái ra.
Mọi người cũng dần dần ý thức được chuyện này không thể thảo luận trướcmặt mọi người như vậy, dù sao cũng xem như là “Gièm pha” hoàng thất. Cảđám sôi nổi tản ra…
Nữ tử vừa mới dẫn đầu buôn chuyện không dấu vết cười lạnh một cái, ngay sau đó trộm chạy ra khỏi khách sạn.
“Theo sau!”
“Vâng.”
Trong con ngươi lộ ra quang mang lãnh khốc, quét mắt toàn trường mộtcái, cúi đầu phẩm trà, trong lòng Hoàng Tố Yên lại không bình tĩnh nhưmặt ngoài. Bọn họ làm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì? Theo như biểuhiện của nữ tử khi nãy, là một người có võ công cao thâm, nghĩ đến lầnnày phát tán lời đồn cũng là có kế hoạch đi?
Không được một khắc thời gian, một bóng đen đi tới trước mặt nàng.
“Thất bại?” Cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục phẩm trà, trong giọng nói Hoàng Tố Yên mang theo hiểu rõ.
“Vâng, thỉnh tiểu thư trừng phạt!” Ảnh cúi đầu lãnh ngạnh trả lời.
“Được rồi, ngươi biết ta sẽ không trừng phạt ngươi, hơn nữa… Đây là sự tình ta đã sớm dự liệu được. Ả tự sát?” Liếc mắt nhìn Ảnh một cái, Hoàng Tố Yên nhàn nhạt nói.
“Vâng.”
“Được rồi, đi thôi!” Đứng dậy, đặt một thỏi bạc ở trên bàn, đi ra đại môn.
Lầu hai khách sạn…
Đưa mắt nhìn thân ảnh màu trắng kia rời đi, nam tử che mặt đôi mắt đẹp hơi cong, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.
Một bên nam tử thanh tú còn đang thao thao bất tuyệt: “Công tử,người nói ăn cá chua ngọt hay là sườn xào chua ngọt ngon hơn? Hay là ănmột ít thức ăn sáng thanh đạm, không được, đã lâu không ăn thật ngonrồi, công tử cần phải bồi bổ, như vậy liền ăn…”
“Được rồi, Phong nhi, tùy tiện gọi một chút đi!” Nam tử che mặt cười nhạt quay đầu lại.
“Đúng vậy, đúng vậy, Phong nhi, ngươi cũng đừng chọn tam lấy tứ, ta sắp chết đói rồi đây!” Nữ tử khôi ngô bên cạnh quái, phụ họa nam tử che mặt nói.
Tà trừng liếc mắt nữ tử một cái, Phong nhi gật gật đầu với nam tử che mặt, “Vâng, công tử, vậy ta gọi bọn họ dọn lên mấy món chiêu bài của khách điếm a!” Nói xong, liền thu xếp đi.
Buồn cười nhìn Phong nhi hưng phấn, nam tử che mặt bưng trà xanh trênbàn lên, nhấp một ngụm. Cuối cùng đã tới kinh thành Hoàng Nguyệt quốc,nhưng hắn đối với con đường sau này cũng chưa tình toán tốt, ừ, nhìn kỹhẵn nói đi!
Ngự thư phòng…
“… Các ngươi nói, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Đem sự tình mình nghe được ở khách điếm nói cho những đại thần một lần, Hoàng Tố Yên tức giận vỗ bàn đọc sách một cái.
“Ùm” một tiếng, ngay cả tể tướng trong sáu vị đại thần trụ cột, tất cả đều sợ đến quỳ rạp xuống đất, “Nữ hoàng bệ hạ thứ tội”
“Thứ tội? Chút chuyện như thế cũng làm không xong, các ngươi nói trẫm thứ tội thế nào đây?” Tay chỉ Hình bộ thượng thư, nghiêm khắc hỏi: “Nghiêm Ẩn, ngươi nói, sao chuyện này lại để lộ ra, chuyện cũ năm xưa của hoàng Băng Ảnh cũng không đến mức tất cả mọi người đều biết đi!” Mặc dùtrong lòng Hoàng Tố Yên biết rõ chuyện lời đồn lần này không có liênquan đến những đại thần ở đây, nhưng nàng muốn mượn cơ hội này hảo hảolàm cho thần kinh các nàng căng thẳng một chút. (Aqua: căng kiểu này cóngày đứt bong chết đó chị.)
“Vi thần, vi thần…” Mồ hôi lạnh từng giọt một rơi xuống, Nghiêm Ẩn thực sự không biết nên nói cái gì.
“Bẩm báo bệ hạ, giờ ngọ hôm nay Ngôn Hinh đã bị xử trảm.” Thanh âm của một thị vệ phá vỡ tầng áp suất thấp trong ngự thư phòng.
“Được rồi, các ngươi lui xuống hết đi! Sau này chú ý một chút cho trẫm!” Cảm giác đã đủ rồi, Hoàng Tố Yên phất phất tay, “Giải phóng” những đạithần kia. (Aqua: giống y chang nấu ăn, thấy vừa rồi bắt xuống a.)
“Tạ ân bệ hạ không trách phạt.” Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vô cùng cảm tạ vị thị vệ báo tin kia, sôi nổi lui xuống.
Một lần nữa ngồi trở lại ghế mềm, Hoàng Tố Yên vỗ về nguyên giới rơi vào trầm tư…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.