Dọc theo đường đi, không gặp trở ngại gì mà đến được kinh thành Ngạo Thiên quốc. “Tiểu thư, thật là không thú vị nha! Thậm chí ngay cả đám cường đạo cũng chỉ là hai ba con mèo nhỏ này nọ, chơi không vui gì cả.” Hạ Vân ghé vào trên lưng ngựa vô tình nói. Hoàng Tố Yên liếc mắt nhìn vẻ mặt phiền muộn của người nào đó, không nói lời nào, có nên tìm việc gì mang tính kích thích cho nàng ta làm haykhông? Thế nhưng đến nơi đó, nàng lại không dám chắc có thể bảo vệ tốtngười khác. Vô ý thức vỗ về nhẫn trên ngón tay. Kỳ thực lần này nàng tới Ngạo Thiên quốc còn có một mục đích rất quan trọng, chính là tới mộtnơi, nơi đó có thể có liên quan đến kiếp trước của nàng. Nhìn các nam nhân xung quanh, hay là an bài cho bọn họ trước đi. “Vân nhi, ngươi đừng oán trách nữa, lần này có một nơi ngươi chắc chắn sẽ thấy hứng thú.” Hoàng Tố Yên mỉm cười nhìn thấy gương mặt Hạ Vân lập tức khôi phục thần thái. “Bất quá, phải an bài ổn thỏa cho bọn họ trước đã, rồi chúng ta mới có thể đi.” “Được, được, ta lập tức đi an bài.” Hạ Vân vừa nghe có chuyện thú vị để làm, nàng lập tức thúc ngựa chạy vào trong thành. “Ha ha…Vân nhi này thật là.” Hoàng Tố Yên rất thích tính cách này của Vân nhi, tổng cảm thấy có nàng ngốc này bên người, nàng cũng vui vẻ lên rất nhiều. “Tiểu thư, ngươi thực muốn cho Hạ Vân theo đến nơi đó sao? Võ công của nàng cũng không khá lắm.” Uyển Tùy nhìn phương hướng Hạ Vân ly khai, có chút lo lắng hỏi. Đươngnhiên “không phải rất tốt” mà nàng nói chỉ là sự so sánh tương đối trong nhóm người bọn họ mà thôi, kỳ thực trên giang hồ Hạ Vân cũng là mộtnhân vật có danh tiếng. Hoàng Tố Yên cúi đầu do dự một chút, rồi thở dài: “Không sao cả, cứđể cho nàng đi theo! Coi như là một cơ hội cho nàng tự rèn luyện. Dù sao ta cũng không thể xác định chắc rằng chỗ ấy nhất định có nguy hiểm, thế nhưng cũng không thể bài trừ khả năng có nguy hiểm.” Nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện giữa Hoàng Tố Yên và Uyển Tùy có chút ngưng trọng, trong lòng nhưng người khác đột nhiên có một loại dự cảmbất hảo, “Yên, các ngươi muốn đi đâu? Vì sao lại có nguy hiểm?” Nam Cung Hạo Nhiên nghi ngờ hỏi Hoàng Tố Yên. Hắn biết Hoàng Tố Yên rất có bản lĩnh, ngày hôm nay sợ rằng không có mấy người có thể đánh thắngnàng! Có thể làm cho nàng nói ra hai từ nguy hiểm, vậy thì đó không phải là dạng nguy hiểm bình thường, vì thế hắn rất lo lắng cho nàng. “Nga, không có việc gì, các ngươi không cần lo lắng, lần này chúng ta chỉ là đi xem xét một chút, sẽ không có chuyện gì đâu.” Hoàng Tố Yên quay đầu nhìn biểu tình lo lắng của mọi người, nàng chỉ có thể an ủi bọn họ một chút. Kỳ thực nàng đúng là rất không xác định! Dùsao cũng là nơi mà ngươi kia xuất hiện… “Thế nhưng…” Nam Cung Hạo Nhiên còn muốn nói gì đó, nhưng thìthấy bộ dáng cúi đầu tự hỏi của nàng thì câu hỏi đã đến miệng lại nuốtngược trở vào. Hắn biết Yên không muốn nói, tất nhiên là có lý do riêng, có một số việc cho dù biết, nhưng vẫn không giúp được gì! “Uyển Tùy, ngươi cũng chuẩn bị sẵn sàng đi!” Hoàng Tố Yên ngẩng đầu lên nhìn Uyển Tùy nghiêm túc nói. “Vâng.” Uyển Tùy vẫn lạnh mặt, cưỡi ngựa đi ở phía trước dẫn đường. Tiến vào Nhạn thành kinh thành của Ngạo Thiên Quốc, chúng ta cũng dừnglại lâu lắm, liền đi thẳng đến Tố Vân khách điếm – sản nghiệp duy nhất ở đây của Hoàng Tố Yên. Tiến vào trong tiểu viện chuyên biệt được chuẩn dành cho khách quý, HạVân bảo những người có thể tin được đến giúp khuân đồ, sau đó phân phócho nhóm người Tác Hồn môn đến bảo vệ nhóm nam nhân sức trói gà khôngchặt này. (Aqua: Chị Vân hok được à nha, ai nói mấy anh trói gà hokchặt, nên nhớ anh Nhiên có võ đó nha, mà các anh đâu có trói gà làm gì,các anh trói Hoàng luôn í chứ 0v0) Hoàng Tố Yên nhìn Hạ Vân an bài mọi chuyện đâu vào đấy, rốt cuộc nàngcũng yên tâm. Những thuộc hạ được gọi tới võ công đều rất tốt, bảo hộbọn họ hẳn là dư dả. Khi nàng đi đến đó thì việc mà nàng không yên tâmnhất chính là những nam nhân này đây, dù sao họ cũng là người mà nàngmuốn chiếu cố, nàng không hi vọng bất cứ người nào trong bọn họ bịthương tổn. “Vân nhi, cực khổ cho ngươi rồi.” Hoàng Tố Yên mỉm cười nhìn về phía Hạ Vân, “Có thể trong thời gian ngắn như thế mà an bài thỏa đáng mọi chuyện, thật sự không tệ a!” Hạ Vân vừa nghe, mũi nhanh chóng vểnh lên trời luôn, “Đấy là đương nhiên, tiểu thư cũng không nghĩ xem Hạ Vân là ai!” “Hừ!” Uyển Tùy liếc mắt lên trời, nhất thời phá hủy hình tượng lãnh khốc của nàng. (Aqua: chị Tùy đừng liếc ổng, ổng hông liếc lạiđược đâu.) “Ân.” Hoàng Tố Yên không chút nào để ý đến cái người vẫn cònđang đắc ý ở đằng kia, đi tới chỗ bọn Nam Cung Hạo Nhiên đang nhìn nàngmà nói với những người khác, “Ta có một số việc cần phải làm.” Nhìn thấy Trúc nhi muốn nói cái gì đó, Hoàng Tố Yên lập tức cắt ngang hắn, “Ta biết các ngươi muốn nói cái gì, có nguy hiểm thì không nên đi phải không?” Mọi người gật gật đầu, “Chuyến này ta nhất định phải đi.” Dường như không có những câu thương lượng dư thừa! Bọn Nam Cung Hạo Nhiên nhìn nhau, đều cúi đầu trầm mặc chống đỡ. “Được rồi, các ngươi không cần phải ở mãi trong khách điếm, muốn đi ra ngoài cũng được, chỉ cần mang theo thị vệ là tốt rồi.” Vỗ nhè nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của Lăng Y Hiên, Hoàng TốYên biết chuyến đi này của mình ít nhất cũng phải một tuần, mà trongkhoảng thời gian này để bọn họ phải ở trong khách điếm cả ngày cũngkhông tốt, vì thế vẫn là nói cho bọn họ biết một tiếng, có thể ra ngoài, nhưng phải có người bảo hộ, chắc hẳn ở trong kinh thành Ngạo Thiên quốc cũng xảy ra chuyện lớn gì. “Vâng.” Rất ăn ý mà đồng thời đáp một tiếng, mặc dù trong lòngmọi người vẫn còn lo lắng, nhưng họ biết rằng không có biện pháp làmnàng đổi ý. “Tốt, các ngươi cũng mệt rồi phải không?! Đi nghỉ ngơi đi!” “Vâng.” Nhìn bọn họ từng người một vào từng phòng đã được phân cho, Hoàng Tố Yên mới nghiêm túc xoay người lại, “Chúng ta đi thôi!” “Vâng.” Rời khỏi kinh thành cách ba thành trấn đến một vùng ngoại ô… Dùng một ngày để cưỡi ngựa suốt cả chặng đường, rốt cuộc nhóm người Hoàng Tố Yên sắp đến mục đích của chuyến đi này – Ma cung. Hoàng Tố Yên muốn đến Ma cung, nhưng không cùng mục đích với người tựxưng danh môn chính phái trong giang hồ, mà là…Trước mắt như nhớ lại hai vị hoàng tỷ trước khi bị xử tử một ngày. Trong lao tù, Hoàng Tố Yên vốn không muốn tự mình thẩm vấn hay vị hoàngtỷ, dù sao nàng đã từng đáp ứng mẫu hoàng, sau này nếu như hoàng tỷ cólàm sai chuyện gì, thì hãy tha cho các nàng một con đường sống. Nhưnglúc này vô luận như thế nào đi nữa nàng cũng không thể bỏ qua cho haingười bọn họ, nghĩ đến loại người như họ ngay cả mẫu hoàng của mình màcũng rắp tâm lập bẫy hại chết, thì không xứng đáng sống trên đời nữa.Lần này nàng tới chính vì muốn hỏi về việc người tu ma kia, nàng tổngcảm thấy trên người của người tu ma kia có một vì đạo vị rất quen thuộc – chính là vị đạo của thế giới kiếp trước. Cho nên nàng muốn hỏi cho rõràng, người này rốt cuộc làm sao mà tới được nơi đây? “Hoàng tỷ, các ngươi dùng cách gì để mời người kia đến?” Thanh âm lạnh như băng vang lên, làm cho hai vị hoàng nữ đánh cái rùng mình. “Chúng ta không biết…” “Nga.” Nguy hiểm nheo mắt lại, Hoàng Tố Yên vươn tay chỉ, nhẹnhàng điểm trên người hai vị hoàng nữ. Lập tức hai người cảm thấy toànthân đau đớn không chịu nổi, thét lên lăn tới lui trên mặt đất, thẳngđến khi hai người cầu xin: “Ta nói, ta nói.” Hoàng Tố Yên lại điểm một cái, giải huyệt đau cho các nàng: “Nói.” “Hắn là do thuộc hạ bên ngoài của chúng ta nhờ người bên ngoài tìm‘giúp’, tự mình tìm tới cửa. Lúc đó hắn chỉ là muốn giết thuộc hạ kiacủa ta, nhưng sau khi nghe nói chúng ta muốn tìm một người có võ côngcao cường đến giúp việc đại sự, đồng thời có cả một khoản thù lao khôngnhỏ, hắn mới để thuộc hạ của ta dẫn chúng ta đến nơi này.” Hai hoàng nữ thoáng sợ hãi nhìn Hoàng Tố Yên, thành thật nói hết tất cả mọi chuyện. “Nga, hắn có nói hắn là người nơi nào không?” Hoàng Tố Yên nhíu này, hỏi. “Hắn nói, nói là…” Cẩn thận dừng lại một chút, hai hoàng nữ mới lên tiếng: “Ma cung.” … “…Tiểu thư, tiểu thư.” Hạ Vân nhìn thấy Hoàng Tố Yên đang ngẩn người, quơ quơ tay, tính ‘đánh thức’ nàng. “Nói.” Ngắn gọn một chữ, Hoàng Tố Yên đã thoát khỏi những ký ức đó. “Ách, chúng ta đã đến.” Nhìn một màn sương trắng đang lượn lờ ở Vân Sơn, Hoàng Tố Yên hít một hơi, la lớn: “Có khách tới chơi…” “Có khách tới chơi…” “Có khách tới chơi…” “Oa, tiểu thư, chuyện này thật thú vị a! Tiếng vang thật mạnh mẽ nha!” Hạ Vân nhìn, nhìn tư thế của nàng là biết đang rất nóng lòng muốn thử. “Ngươi không cần thử đâu, gọi cái vị đang ở phía sau kia giúp ta ‘kêu cửa’ đi!” Nhàn nhạt liếc mắt nhìn rừng cây phía sau Hạ Vân, Hoàng Tố Yên nhảy xuống ngựa, “Thế nào? Đã theo cả đoạn đường rồi, đến lúc này còn không ra dẫn đường sao?” “Ha ha…” Âm thanh cười khẽ truyền đến, một thân ảnh thanh sắc từ trong rừng cây đi ra, “Không hổ là nữ hoàng bệ hạ Hoàng Nguyệt quốc a! Võ công thật là sâu không lường được a!” “Trẫm không ngờ lần đầu tiên hảo tâm cứu người liền cứu ngay một tên gian tế!” Mặc dù trong giọng nói Hoàng Tố Yên mang theo chút cảm khái, nhưng trên mặt lại là một mảnh lãnh đạm. Mà thân ảnh thanh sắc kia cư nhiên chính là nam tử mà Nam Cung Hạo Nhiên cưú ngày hôm đó. Lúc này hắn đã đổi sang một bộ trường bào tơ lụa, diện mạo cũng ôn nhu động nhân. Chỉ thấy hắn ‘ha hả…’ che miệng cười lên, “Nữ hoàng bệ hạ thực sự thích nói đùa, ta sao có thể là gian tế được, ta đây vì sao phải làm như thế?” “Vì sao thì trẫm không biết, nhưng ngươi là người của Ma cung, thì trẫm vẫn thập phần khẳng định!” Hoàng Tố Yên thì vẫn cứ nhàn nhã còn Uyển Tùy thì cả người nâng cao cảnh giác đi tới bên cạnh nàng. Giữa con ngươi hắn hiện lên một đạo quang mang sắc bén: “Dùng cái gì mà biết được?” “Không cần phải giải thích.” Hoàng Tố Yên tà tà liếc mắt nhìnvẻ mặt hiếu kì của Hạ Vân, không lẽ nói rằng nàng dùng thần niệm quansát hắn sao? Giải thích quá phiền toái, huống chi nàng không cần thiếtphải giải thích cho hắn nghe. Về phần Hạ Vân đang thắc mắc, tới thờiđiểm thích hợp nàng tự nhiên sẽ giải thích cho nàng ấy rõ. Vẫn trầm mặc giằng co một phút đồng hồ. Thanh y nam tử kia đột nhiên phụt cười ra tiếng, “Nghĩ không ra cáilí do thoái thác tự nhận là không chê vào đâu được lại ở trong mắt củanữ hoàng bệ hạ sớm đã trở thành nhiều lời a!” Từ trong ngực hắn lấy ra một ống khói lửa đưa tin, châm lên, ngẩng đầu nhìn khói lửa nở rộtỏa ra ánh sáng xán lạn, trên gương mặt nam tử hiện lên từng mảng sángtối. Chỉ chốc lát sau, trên núi bắn lên một luồng ánh sáng màu hồng, thanh y nam tử kia cười cười quyến rũ nói với Hoàng Tố Yên, “Nữ hoàng bệ hạ xin mời! Cung chủ mời bệ hạ lên núi.” “Ừ.” Đáp một tiếng, trong lòng Hoàng Tố Yên đối với Ma cungnày không thể bảo là không hiếu kỳ, nghe nói người trong Ma cung làmviệc rất quái đản, làm chuyện gì cũng toàn dựa vào sự yêu thích của bảnthân, vì thế nên Ma cung vừa chính nhưng cũng vừa tà, đặt biệt Ma cungnày mặc dù không phải chỉ thu nhận nam tử, nhưng thực sự là rất ít thunữ tử, về phần nguyên nhân tại sao lại như vậy thì không ai biết cả,chắc hẳn đó cũng là một câu chuyện xưa! Nơi Vân Sơn này sương trắng lượn lờ quanh năm, không thấy tan bao giờ,đây thật sự là một nơi ẩn thân rất tốt, dường như bên trong còn bố trícả trận pháp. Theo thanh y nam tử trái một bước phải một bước mà đi, Rốt cuộc sau nửacanh giờ mới mơ hồ thấy được một vài đường nét kiến trúc… (Aqua: 0A0, 1canh giờ là 2 tiếng mà nửa canh giờ là 1 tiếng, ôi trời đi gì mà lâuthế.)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]