Editor: Aubrey. Nguyên An Bình cắt xuống rất nhiều thịt mỡ, khoảng chừng hơn mười cân. Tuy rằng hắn không thích ăn thịt mỡ, nhưng người nơi này lại rất thích ăn. Hắn dùng một tờ giấy bao lại, bỏ vào trong rổ, lại cầm thêm một con gà và một ít điểm tâm cũng bỏ vào. Sau đó, hắn liền nhấc theo mấy thứ này đi đến nhà Đại nãi nãi. Nhà của Đại nãi nãi nằm ở hướng Đông, rất gần cửa thôn, nhưng lại cách nhà Nguyên An Bình rất xa. Hắn nhấc theo đồ vật, trên đường đi gặp được không ít người chào hỏi với hắn. Cũng có người hỏi hắn định đi nơi nào, sau khi nghe được là nhà Đại nãi nãi thì lại không hỏi thêm gì nữa. Thời điểm hắn đi đến nhà Đại nãi nãi, liền thấy Nguyên Phúc Viễn đang cầm nhánh cây nhỏ viết chữ ở trước cửa. Bé ngẩng đầu lên thấy là hắn, liền rất cao hứng chạy tới bên cạnh hắn: “An Bình ca! Ngươi tới nhà ta hả?” Nguyên An Bình cười nói: “Phải a, mọi người đều có mặt ở nhà chứ?” Nguyên Phúc Viễn đi bên cạnh hắn, tỉ mỉ trả lời cho hắn nghe người nhà mình đang ở nơi nào: “Đại bá cùng với hai ca ca thì đi qua nhà Trương Đại gia gia hỗ trợ tu sửa phòng ở, còn những người khác thì đang ở nhà.” Nguyên An Bình từ trong rổ cầm ra một miếng bánh ngọt đưa cho bé: “Ngươi cầm ăn đi.” Nguyên Phúc Viễn lắc đầu: “Chúng ta đi vào nhà trước, ta sẽ ăn sau.” Nguyên An Bình cũng không khuyên bé nữa, đem bánh ngọt bỏ lại vào rổ rồi đồng thời đi vào trong sân. Vừa mới vào sân, hắn liền nhìn thấy Nguyên Tiểu Sơn đang đan một cái rổ, còn Đại nãi nãi thì đang cùng với cháu dâu và hai người con dâu thêu hoa. Nguyên An Bình biết, bọn họ đan rổ và thêu hoa là để kiếm tiền. Nguyên An Bình chào hỏi với bọn họ, đem rổ đưa cho tức phụ của Nguyên Thu, bản thân thì phải gọi là đại tẩu Phương thị. Sau đó, hắn liền ngồi bên cạnh Đại nãi nãi nói chuyện với bà: “Thường ngày con ít khi ra khỏi nhà, hôm nay có chút rảnh rỗi nên đến đây thăm người một chút.” Trương thị cười nói: “Ngươi có lòng, ngày nào cũng dạy cho nhiều hài tử như vậy, chắc hẳn cũng rất cực đi? Dù ngươi có tới hay không thì nãi nãi cũng thấy ngươi rất tốt.” Nguyên An Bình cười đáp: “Nãi nãi nói vậy là quá xem trọng con rồi, con còn định đến đây để cọ cơm đây.” Tiểu Trương thị ở một bên cười nói: “An Bình đã đến đây thì tiếc gì một bữa cơm.” Trương thị cũng cười nói: “Bá nương của ngươi nói rất đúng.” Nguyên An Bình cười hỏi: “Bá nương đang thêu cái gì vậy?” Tiểu Trương thị đưa lên cho hắn nhìn: “Đây là chăn uyên ương, một loại chăn đệm thường dùng trong ngày hỉ, sắp tới đại thẩm của ngươi sẽ giao cho người bên phường Thải Vân.” Nguyên An Bình thật lòng tán thưởng: “Người thêu chăn uyên ương thật sự rất đẹp, nhìn rất có linh khí, ngay cả đại thẩm đang thêu chim họa mi cũng rất đẹp.” Hàn Thanh Mễ mỉm cười: “Nào có, là đại tẩu thêu tốt hơn ta.” Tiểu Trương thị vui vẻ cười nói: “Các ngươi chỉ biết làm cho ta vui thôi.” Nguyên An Bình lập tức biểu thị chính mình là chân tâm thật lòng khen, tay nghề thêu thùa của Tiểu Trương thị thật sự rất tốt, đôi uyên ương kia được thêu rất đẹp: “Con nói thật mà, con còn định nhờ người thêu cho con một cái túi tiền đây.” Tiểu Trương thị nghe xong liền đáp ứng: “Tất nhiên, sao lại không thể chứ?” https://aubreyfluer.wordpress.com Nguyên An Bình cảm thấy mấy sản phẩm được thêu này thoạt nhìn rất không tệ, liền nói: “Hảo! Vậy thì ngày mai con nhờ Phúc Viễn đưa vải qua cho người, thuận tiện tặng cho người một bức hoạ.” Hắn không biết hoạ sơn hoạ thuỷ hoặc hoạ hoa lá hay chim muông, nhưng hắn có thể hoạ được một vài nhân vật phim hoạt hình. Cơ mà, trong nhà không có màu nước, cũng chỉ có thể dùng mực đen mà vẽ tranh. Tiểu Trương thị cười nói: “Chờ gì đến ngày mai, chiều nay Phúc Viễn tan học ngươi để cho nó mang về là được rồi.” Nguyên An Bình cảm thấy như vậy cũng được, liền gật đầu đáp ứng. Chờ Nguyên Đại Sơn cùng với hai đứa con trai là Nguyên Thu và Nguyên Đông trở về, liền cùng với hắn hàn thuyên một chút, buổi trưa cũng cùng nhau ăn cơm. Sau khi ăn xong, Nguyên An Bình liền cáo từ, bởi vì Nguyên An Bình còn phải dạy hài tử học chữ nên cũng không có ai ép hắn ở lại. Nguyên Phúc Viễn đi cùng với Nguyên An Bình về nhà, đứa bé này rất khoẻ mạnh lại còn kháu khỉnh, trong nụ cười còn mang theo một chút ngây ngô rất là đáng yêu. Nguyên Phúc Viễn ngẩng đầu nói với Nguyên An Bình: “An Bình ca! Cha ta nói lần sau đi lên thị trấn sẽ mua cho ta một cây bút lông, lúc đó ngươi dạy cho ta viết chữ nha.” Nguyên An Bình đáp ứng: “Được! Thế nhưng ngươi phải nhớ, muốn học thì phải cố gắng luyện tập, nỗ lực thật nhiều. Chờ tương lai viết được chữ đẹp, kiếm được một công việc ở trên thị trấn, cho cha và phụ thân ngươi một cuộc sống thật tốt.” Nguyên Phúc Viễn dùng sức gật đầu: “Ân! Nhất định phải cho cả nhà ta có được một cuộc sống thật tốt.” Nguyên An Bình sờ sờ đầu của bé: “Có chí khí!” Chờ đến khi hai người đi tới cửa viện, đã có rất nhiều hài tử đang đứng đợi ở đó, bọn chúng đang tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau. Vừa thấy Nguyên An Bình trở về, liền lập tức chạy đến trước cửa đứng, chờ Nguyên An Bình mở cửa. Nguyên An Bình mở cửa, để cho bọn nhỏ vào phòng, vẫn giống như mọi ngày, trước tiên hắn sẽ để cho bọn nhỏ đọc sách trước. Còn hắn thì nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút, thuận tiện nhân lúc bọn nhỏ đang học bài hắn sẽ tranh thủ kiểm tra đếm số đột xuất, nếu ai không trả lời được thì sẽ bị khẽ lên tay. Hắn cũng không dùng lực làm cho bọn nhỏ đau, mà chỉ muốn cho bọn nhỏ lĩnh hội một chút cảm xúc xấu hổ, làm không tốt thì sẽ bị trừng phạt. Dạy xong tám chữ mới, để cho bọn nhỏ tự ôn tập. Nguyên An Bình liền đi cắt một mảnh vải màu xanh da trời, sau đó thử dùng bút lông vẽ lên một con chó con. Đối chiếu với dáng dấp của Nghiên Mực, rồi vẽ ra một con chó con đang nằm hừ hừ trên mặt đất. Thử nhiều lần mới hoạ thành công, sau đó hắn liền vẽ tiếp một con đang ngồi xổm dưới đất nghiêng đầu bán manh. Hắn xem xét một chút, cảm thấy rất hài lòng. Túi tiền vốn có hai bên, vừa vặn mỗi bên sẽ là một con. Chờ đám hài tử tan học, hắn sẽ đem tấm vải này đưa cho Nguyên Phúc Viễn. Mấy đứa trẻ từ trong sân nhà Nguyên An Bình chạy ra, Lý Tự tinh mắt phát hiện Nguyên An Bình đang đưa thứ gì đó cho Nguyên Phúc Viễn. Lý Tự hỏi: “Phúc Viễn! An Bình ca đưa cho ngươi cái gì vậy?” Nguyên Phúc Viễn cầm chặt tấm vải trong tay: “Chỉ là một tấm vải thôi, An Bình ca muốn nhờ Đại bá nương của ta làm một cái túi tiền.” Lý Đông Phong huơ tay: “Cho ta xem trên đó hoạ cái gì.” Nguyên Phúc Viễn liền đưa tấm vải qua cho bé: “Ngươi cẩn thận một chút, đừng làm hư.” Lý Đông Phong cầm lấy, vừa mở ra xem vừa nói: “Yên tâm đi.” Bàn Đôn và Đại Hà cũng chụm hai cái đầu nhỏ qua xem. Bàn Đôn vừa nhìn, liền nhịn không được chỉ vào tấm vải nói: “Đây là Nghiên Mực đi? Hoạ rất giống a.” Nguyên Đại Hà đang xem cũng gật đầu không ngừng: “Thật giống! Nghiên Mực thoạt nhìn giống như sắp khóc vậy.” Mấy đứa trẻ khác cũng đều gật đầu tán thành, Lý Đông Phong liền lật mặt bên kia của tấm vải qua xem: “Còn cái này là Nghiên Mực đang cao hứng.” “An Bình ca hoạ rất đẹp a.” Bàn Đôn nhìn nhìn, như chợt nhớ tới điều gì, liền nói: “Ta cũng muốn An Bình ca hoạ cho ta một tấm, ta đi về nhà lấy giấy.” Nói xong, bé chỉ để lại một làn khói mà chạy thật nhanh về nhà. Lý Đông Phong đem tấm vải trả lại cho Nguyên Phúc Viễn: “Ta cũng trở về nhà lấy giấy.” Những hài tử trong nhà không có giấy chỉ có thể nhìn mà ước ao, Nguyên Phúc Viễn cầm theo tấm vải một đường cao hứng đi về nhà. Bên này, Bàn Đôn cách nhà Nguyên An Bình gần nhất, nên chạy một mạch lao nhanh về nhà. Thấy nương mình đang quét dọn ở trong sân, bé liền vội nói: “Nương! Giấy cha đã mua cho con đâu? Cắt cho con một tấm đi, con muốn đưa cho An Bình ca hoạ cho con một bức tranh.” Thái Tiểu Hoa nghe thấy nhi tử nhà mình đang kêu loạn, liền vội vã dừng lại động tác trong tay: “Hoạ cái gì? Con đừng lãng phí giấy.” Bàn Đôn nghe vậy liền vội vã giải thích: “Con nhờ An Bình ca hoạ cho con một bức tranh, không phải là tự con hoạ. An Bình ca hoạ tranh đẹp lắm, con cũng muốn An Bình ca hoạ cho con một tấm. Nương mau đi cắt giấy đi a, con phải nhanh hơn người khác giành chỗ trước, để An Bình ca hoạ cho con trước.” Thái Tiểu Hoa nghe rõ lời nhi tử nói, liền đứng dậy đi vào trong phòng cầm ra một tờ giấy, rồi đem nửa tờ giấy cắt ra. Bàn Đôn vừa thấy như vậy liền không vui: “Nương! Người cũng quá keo kiệt rồi, tờ giấy nhỏ như vậy a.” Thái Tiểu Hoa cười nói: “Phải biết tiết kiệm một chút, giấy này chỉ cần dùng một tấm là sẽ thiếu đi một tấm. Nếu con không muốn thì ta sẽ đem trả lại, vừa vặn đỡ lãng phí.” Bàn Đôn liền vội vàng đoạt lấy: “Dù sao thì có còn hơn không.” Bé nói xong liền xoay người chạy. Bởi vì đã có hẹn trước với Hoắc Tiểu Hàn sẽ cùng nhau ăn sủi cảo, nên Nguyên An Bình phải đem cải thảo đi rửa trước. Thấy Bàn Đôn một mặt hưng phấn đang chạy lại đây, trong tay còn cầm theo một tờ giấy, vọt tới trước nhà hắn liền gọi: “An Bình ca! Ngươi cũng hoạ cho ta một bức tranh đi.” Nguyên An Bình rửa sạch tay, tiếp nhận tờ giấy trong tay bé, vỗ vỗ lên đầu Tiểu Bàn Đôn: “Ta hoạ ngươi nhé?” Bàn Đôn chỉ vào mình: “Hoạ ta?” Sau đó liền bày ra một bộ mặt hưng phấn gật đầu: “Được, được, được. Hoạ ta đi!” Nguyên An Bình vào phòng đem dụng cụ ra: “Ngươi giúp ta mài mực, đợi ta đi rửa cải thảo rồi sẽ quay lại.” Sau đó, hắn dạy cho Bàn Đôn cách mài mực, rồi bận đi làm việc của chính mình. Không bao lâu sau, lại có thêm vài đứa trẻ khác tới, bất luận to nhỏ đều cầm một tờ giấy trên tay. Nguyên An Bình vừa nhìn, được rồi, bảy hài tử. Nếu như hắn nhận sẽ vẽ cho tất cả bọn chúng, vậy thì cải thảo trên tay không cần làm nữa. Cũng may Lý Tự và Lý Đông Phong đều rất lanh lợi, thấy Nguyên An Bình đang bận rộn, liền nhanh chóng chạy tới tiếp nhận công việc trong tay hắn. Nguyên An Bình căn dặn bọn chúng: “Các ngươi cố gắng giúp ta cắt ra, nhớ cắt nhỏ một chút, tối nay ta còn phải dùng.” Vì muốn được hoạ, nên mấy đứa trẻ đều đồng thời biểu thị sẽ cắt cải thảo thật tốt. Nguyên An Bình đi ra ngoài, dựa theo thứ tự tới trước tới sau, trước tiên đem giấy của Bàn Đôn vẽ trước. Hắn đặt bút xuống giấy nháp vẽ thử một chút, cảm giác vẫn còn, liền bắt đầu hoạ. Hắn đặt tờ giấy nằm ngang, không bao lâu sau ba Tiểu Bàn Đôn tí hon liền nằm in trên mặt giấy. Một Bàn Đôn thì ưỡn ngực nhỏ, hai tay chắp sau lưng học thuộc bài. Một Tiểu Bàn Đôn thì không cao hứng đưa tay quệt mồm, còn lại là một Bàn Đôn đang ôm bụng cười vui vẻ đến mức phải cong eo. Mấy đứa trẻ tới gần vây xem, đều dồn dập biểu thị thật sự rất giống với Bàn Đôn. Bàn Đôn hớn hở nhếch cao khoé miệng, nếu không phải còn muốn nhìn xem những người khác, thì bé đã sớm cầm tranh chạy về nhà khoe khoang với nương rồi. Tới phiên Lý Tự, nhóc không muốn để cho Nguyên An Bình hoạ mình, mà là để cho hắn hoạ gia gia của nhóc. Nguyên An Bình liền nghiêm túc hoạ, thời gian trong lúc vô tình đã trôi qua rất nhanh. Hoắc Tiểu Hàn vừa vào sân liền nhìn thấy hắn đang hoạ tranh, y đứng ở phía xa nhìn, cảm thấy cách Nguyên An Bình múa bút vẩy mực rất khác với ngày xưa. Chờ đến khi Nguyên An Bình đem đứa bé cuối cùng đuổi về, lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn đang đứng chờ ở trong sân: “Sao lại đứng ở trong sân làm gì? Mau vào trong đi.” Hoắc Tiểu Hàn ôm bó củi lên: “Ta phải đem bó củi này đặt ở sân sau trước.” Nguyên An Bình đi ra ngoài: “Cứ để ta làm, sẵn tiện rửa mặt một chút cho tỉnh táo. Nhân bánh sủi cảo cũng đã làm xong rồi, hiện tại đang đặt ở trên bàn, ngươi xem rồi cho thêm gia vị đi.” Bởi vì đã sinh hoạt chung với nhau vài ngày, Hoắc Tiểu Hàn cũng không còn khách sáo như xưa. Nghe Nguyên An Bình an bài như vậy, y liền vào bên trong làm việc. Chờ Nguyên An Bình mang củi đi cất xong, vừa vào phòng, liền nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn đang trộn gia vị vào trong nhân sủi cảo. Thấy vậy, hắn liền cầm lấy giấy bút, nhìn đến bộ dạng nghiêm túc làm việc của Hoắc Tiểu Hàn rồi bắt đầu hoạ. Hoắc Tiểu Hàn đang trộn nhân bánh sủi cảo, nhận thấy phía sau không có động tĩnh gì, liền bất giác quay lại nhìn xem: “An Bình ca! Ngươi đang hoạ gì vậy?” Nguyên An Bình ngẩng đầu nở nụ cười với y: “Hoạ ngươi.” Hắn nhấc bút chấm một chút mực nước, vừa hoạ vừa nói: “Ngày hôm nay ta hoạ cho bọn nhỏ vài bức tranh, cũng hoạ cho ngươi một tấm.” Hoắc Tiểu Hàn cao hứng muốn chạy tới xem, nhưng mà vẫn còn chưa hoạ xong, mặt cũng chưa được hoạ hoàn chỉnh. Nguyên An Bình cười nói: “Ngươi cứ đi làm việc trước đi, hoạ xong ta sẽ gọi ngươi.” Tuy rằng Hoắc Tiểu Hàn rất muốn đứng ở một bên xem, nhưng y vẫn phải nghe lời mà đi làm việc. Chờ y đem phần vỏ vò xong, bắt đầu cán da sủi cảo, Nguyên An Bình liền cầm lấy tờ giấy đưa cho y xem. Bởi vì thời gian có hạn, nên hắn vẽ khá là nhỏ. Hoắc Tiểu Hàn tiếp nhận, trong tranh là y đang ngồi trên ghế nâng cằm ngẩng người. Hoắc Tiểu Hàn cầm bức tranh trong tay hỏi hắn: “Giống ta không?” Nguyên An Bình gật đầu: “Giống a.” Hắn vốn theo đuổi nghệ thuật vẽ tranh tả thực, được học cách vẽ sao cho thật giống với người thật. Nếu như có thể vẽ được một bức tranh giống như một bức ảnh, vậy thì càng tốt hơn. Còn việc có nghệ thuật hay không có nghệ thuật, hắn không quan tâm. Hoắc Tiểu Hàn nhìn đến vô cùng yêu thích, sau khi nhìn đi nhìn lại mấy lần, y liền đem bức tranh trước tiên đặt lên bàn. Chờ làm việc xong, y sẽ đem bức tranh này đi cất thật cẩn thận. Nguyên An Bình chỉ cần thấy y cao hứng là được: “Dạy ta làm vằn thắn đi.” Hoắc Tiểu Hàn vui vẻ đáp: “Được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]