Chương trước
Chương sau
Nhìn cự lang màu bạc thong thả bước tới, Lục Văn Thụy  đột nhiên phản ứng lại, ngân lang này làm sao mà đến, đây rõ ràng là một thú nhân vô sỉ lang đang rình coi đi.
Lúc này, Mễ Lai Khắc đang dựa cây canh giữ cũng nghe thấy được trong không khí có mùi đặc thù của thú nhân, hơn nữa mùi này là ở ngay bên hồ gần nơi Thụy tắm rửa. Quay đầu hướng bên hồ nhìn lại liền thấy một đầu sắc lang đang đi về phía Thụy. Dù rằng nửa người của Thụy còn tại trong nước, nhưng là chính hắn còn  không có xem qua y lỏa nửa người đâu, như thế nào  để cho người khác nhìn. Khó chịu nga.
Chưa kịp tự hỏi, hắn lập tức biến thành thú hình. Trong chớp mắt chỉ thấy bạch mao lão hổ xuất hiện trước mặt cự lang, ngăn chặn cước bộ của đối phương. Lão hổ phô ra một bộ dáng bảo vệ vững vàng ngăn cách ngân lang cùng Lục Văn Thụy , hoàn toàn che khuất tầm mắt của đối phương.
Trong miệng bạch mao lão hổ còn ngậm một bộ đồ da thú màu đen, chỉ thấy nó cúi đầu đem quần áo phóng tới trong tay Lục Văn Thụy , sau đó quay lại lạnh lùng nhìn chăm chú vào cự lang ở đối diện.
Lục Văn Thụy  cũng nhân cơ hội còn đang ở phía sau Mễ Lai Khắc mà mặc quần áo vào. Vì không có lau khô nước nên mặc quần áo thật sự là không thoải mái. Đều là do sắc lang kia không tốt. Hắn một bên mặc quần áo một bên than thở trong lòng.
Mà lúc này vì Mễ Lai Khắc đột nhiên xuất hiện khiến ngân lang không thể không dừng lại cước bộ, trong mắt nó rõ ràng mang theo nồng đậm ý tứ tức giận. Nó nâng chiếc đầu cao ngạo lên giằng co cùng với bạch mao lão hổ đối diện. Nhất hổ nhất lang ai cũng không nguyện ý lui ra phía sau, chỉ là lẳng lặng đứng, thân hình thẳng tắp, bộ dáng lập tức có thể phát động công kích.
Lúc này Lục Văn Thụy đã sửa sang lại quần áo thỏa đáng, dùng dây da thú cầm trong tay cột lại mái tóc, chậm rãi từ phía sau bạch mao lão hổ đi ra trước. Hắn đi đến bên cạnh Mễ Lai Khắc mở lời:
“Ta nói, các ngươi có thể hay không cho ta nói một câu trước?”
Tiếng nói trong sáng mang theo chút từ tính lập tức đánh vỡ cục diện hết sức căng thẳng của hai thú nhân. Nhất hổ nhất lang lập tức quay đầu nhìn đến Lục Văn Thụy một thân nhẹ nhàng khoan khoái.
“Sắc lang bên kia không nên nhìn, ta nói chính là ngươi, ta mặc kệ ngươi vì cái gì nhìn lén ta tắm rửa, nhưng là ngươi đã quấy rầy ta, đây không thể phủ nhận là chuyện thật, ngươi hẳn là giải thích với ta một chút phải không?”
Lục Văn Thụy  tựa tiếu phi tiếu nói, nếu cẩn thận nghe thì không khó phát hiện trong đó ẩn hàm tức giận.
So sánh với cự lang có chút sững sờ ở đối diện, Mễ Lai Khắc trong lòng rõ ràng, bình thường tính tình của Thụy là tốt lắm, thực ôn hòa, nhưng có hai loại tình huống ngoại lệ. Một là lúc y ngủ thì bị người đánh thức [Y-H: cái này đa số ai cũng thế], hai chính là có người quấy rầy khi y tắm rửa. Việc này nhờ hắn ở cùng Thụy mấy ngày nay mới phát hiện, hơn nữa chính hắn cũng nhiều lần tự thể nghiệm. Hơn nữa Thụy không giống những giống cái yếu ớt khác, y rất mạnh. Hiện tại nếu y đã mở miệng có nghĩa là y muốn tự giải quyết vấn đề này. Việc hắn che ở trước mặt y, có lẽ y cũng không thích đi, Thụy trong lòng rất cao ngạo. Thương y nên tôn trọng y, trong lòng nghĩ như vậy, bạch mao lão hổ sau lui từng bước về sau, đem vị trí phía trước tặng cho Lục Văn Thụy. Dù sao hắn cũng đang ở ngay tại bên người y, sẽ không để cho y xảy ra chuyện gì.
Mà ngân lang đối diện rõ ràng vẫn còn đang trong trạng thái bất ngờ. Nó nhìn giống cái đối diện cùng bạch mao lão hổ đang lùi nửa bước ở bên cạnh mà buồn bực: Chính nó không phải đang muốn cùng thú nhân đối diện tranh cao để cướp đoạt giống cái xinh đẹp này sao? Như thế nào hiện tại thú nhân kia lại lui ra phía sau đâu? Chẳng lẽ đối phương đã quyết định buông tha cho sao? Còn giống cái này nói giải thích, chính nó có cái gì phải giải thích đâu, là giống cái này tự tiện bước vào địa bàn của nó, khi đó nó đang hưởng thụ ánh trăng ở cách y không xa [Y-H: Sói ngắm trăng?!!!]. Nghe thấy tiếng bước chân, vốn tưởng sẽ quát lớn  kẻ quấy rầy mình,  kết quả vừa nhấc đầu liền thấy giống cái đối diện này đã muốn thoát quần áo, ở  trước mặt nó nghênh ngang tắm. [Y-H: ẹc]
Tuy rằng biết đối phương hẳn là không biết nó đã ở nơi này, nhưng nhìn giống cái tắm rửa dưới ánh trăng thật sự là rất đẹp, nó nhất thời  không nhịn xuống được liền quên che dấu hơi thở, kết quả liền biến thành như bây giờ.
Trong lòng vừa nghĩ thông suốt, cự lang nhìn Lục Văn Thụy ở đối diện. Một vài sợi tóc hơi dài màu bạc còn ẩm ướt dính dính vào trên mặt y, hai má phấn hồng, chiếc cổ trắng nõn nhẵn nhụi cùng nụ cười tựa tiếu phi tiếu làm cho cả người y lộ ra một loại  hơi thở dụ hoặc.
Hắn bất tri bất giác nhìn đến mê mẩn, mặc kệ giống cái này là mặc xong quần áo hay là không có mặc quần áo đều rất được, chính nó rất thích a, xem ra, nó nếu cần nghĩ ra  biện pháp đem y mang về bộ lạc, đi theo lão hổ ngốc hề hề kia thì có cái gì hay, vẫn là đi theo một người tiêu sái anh tuấn như nó mới là rất tốt đi.[Y-H: ói]
Bất quá hiện tại xem ra đối phương tựa hồ có chút sinh khí, vậy tốt nhất nên giải thích trước đi, nó là thú nhân, nó muốn cho giống cái này biết, hơn nữa nó cũng muốn làm cho đối phương lưu lại một ấn tượng tốt.[ thanh: ấn tượng đầu tiên ngươi cho Thụy là sắc lang, ha ha.]
Suy nghĩ xong, ngân lang tiến lên một bước nhỏ, biến thành người, lập tức trước mặt Lục Văn Thụy  cùng Mễ Lai Khắc xuất hiện một nam nhân cao lớn cường tráng.
Nam nhân một đầu tuyết phát [ Y-H: tóc trắng như tuyết] mềm mại lại mang theo chút đặc hữu sáng bóng, cặp lông mi rất đen, đuôi mắt xếch lên  , mang cho người ta một loại cảm giác tà tứ. Một đôi mắt hẹp dài màu vàng, hơi hơi híp, gắng gượng mũi hạ là hai phiến môi mỏng, khóe miệng mang theo nụ cười tà khí, hình dáng khuôn mặt rõ ràng, dáng người cũng là cao ngất to lớn, giống như dáng người thú nhân nơi này đều rất tuyệt. Bất quá diện mạo của nam nhân này, nói như thế nào đây, bất đồng với dáng vẻ  mười phần anh tuấn tuấn dật của Mễ Lai Khắc, nam nhân này tuy rằng cũng thực anh tuấn nhưng lại mang theo chút tà khí, cả người hắn đều tản ra một loại hơi thở ma mỵ. Nếu nhất định phải hình dung thì loại nam nhân như vậy mà ở địa cầu, hẳn là khiến cho rất nhiều nữ nhân cự tuyệt không được, đồng thời rất dễ dàng khiến nam nhân ghi hận đi, tên gọi tắt là  Playboy. Bất quá tuy rằng bộ dạng của hắn rất hấp dẫn, nhưng việc tên sắc lang nhìn lén y tắm rửa  là thực. Hơn nữa nhìn mặt hắn, y lại cảm thấy mặt Đại Thước trông đẹp  hơn, cũng thuận mắt hơn. Lục Văn Thụy  trong lòng nghĩ như vậy.
Nhận thấy đối phương nhìn mình chăm chú, nam nhân không thèm chú ý đến ánh mắt đối địch của bạch mao lão hổ kia, trên mặt nở nụ cười,  hơi hơi  khom người nhìn thẳng Lục Văn Thụy  sau đó mở miệng nói:
“Xin chào giống cái xinh đẹp, ta là Thụy Khắc, tộc trưởng tiếp theo của bộ lạc Ốc Nhĩ Phu ở  phụ cận. Vừa rồi ta đến bên hồ hưởng thụ ánh trăng, quay đầu liền thấy ngươi ở  bên hồ tắm rửa, không nghĩ tới như vậy mà quấy rầy đến ngươi, thật sự là  có lỗi, ta nguyện ý dâng lên lời xin lỗi thành tín nhất của mình, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho sự vô ý của ta. Sẳn dịp, ngươi có thể nói cho ta biết tên của ngươi hay không?” Nói xong tiếp tục lễ phép đứng chờ.
Mỗi tiếng nói, mỗi cử động quả nhiên là nhã nhặn có lễ, có phong độ a, nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp,  Lục Văn Thụy  cảm thấy đây chính là một người Pháp, như thế nào lại cúi đầu cùng với loại giọng nói này đâu? Chính hắn trước kia cũng không thấy Mễ Lai Khắc nói như vậy, trong trí nhớ của bé An thì người ở Lý Âu bộ lạc cũng không phải như vậy, cho nên đây chính là một người Pháp xuyên qua đi. Ân, có khả năng, chính hắn có thể từ chuyện trúng xổ số mà xuyên qua, người khác không lý do gì mà không thể. Lục Văn Thụy  càng nghĩ càng cảm thấy câu chuyện đúng là như vậy.
—–
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.