Hằng ngày, lúc Lục Văn Thụy  ra ngoài săn thú, Mễ Lai Khắc ở trong sơn động làm chút việc vặt. Chậm rãi đã qua mười ngày. Hôm nay là ngày mở “Thạch cao” bó chân cho Mễ Lai Khắc. Lục Văn Thụy  cẩn thận bóc trúc phiến ở trên  đùi phải của Đại Thước, dùng da thú ướt nước, chậm rãi lau bỏ lớp  thảo dược phía trên. 
Đợi cho mọi thứ đều lộng xong rồi, Lục Văn Thụy  bảo Mễ Lai Khắc nâng lên đùi phải, sau đó duỗi thẳng, quả nhiên là sản phẩm của Lục gia, phẩm chất bảo đảm a. Chỉ thấy Đại Thước giơ chân đá ra lùi về hoàn toàn không có chút ngưng trệ, động tác lưu sướng, hoàn toàn nhìn không ra tại 10 ngày trước, cái chân này từng bị gãy xương nghiêm trọng. 
Mễ Lai Khắc vừa lòng buông chân, xoay người hưng phấn ôm lấy Lục Văn Thụy  xoay vòng: “Thụy, ta hiện tại cảm thấy chân sau đã hoàn toàn bình phục, không hề có một chút cảm giác được trước đây đã từng bị gãy xương, hoạt động thật  thông thuận, không hề cứng ngắc, ngươi thật lợi hại. Về sau nếu ngươi đến bộ lạc chúng ta, nhất định sẽ có thể trở thành một y sư rất giỏi.” 
Bởi vì Mễ Lai Khắc đột nhiên bày ra một loạt động tác, cho nên chờ khi Lục Văn Thụy  phản ứng lại, hắn đã được đặt trở về, nhìn Đại Thước ở đối diện hưng phấn không thôi, trong lòng hắn cũng thực vì đối phương mà cao hứng. 
Bất quá nói về việc đi đến bộ lạc của Đại Thước, chính hắn  trước kia cũng không có nghĩ qua. Hiện tại ngẫm lại thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-thu-nhan-da-sinh-oa/196493/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.