Chương trước
Chương sau
Đại Thước đồng học cố gắng nửa ngày, phát hiện bộ dáng Lục Văn Thụy  vẫn là bất vi sở động, trong lòng nghĩ rằng luôn dùng một chiêu này tựa hồ không hiệu quả, ân, xem ra phải đổi chiêu, tâm tùy ý động, bạch mao lão hổ trên mặt đất lăn một cái, chổng vó trạng, da lông mềm mại trên bụng cũng bại lộ trong không khí.
Lục Văn Thụy  nhìn bạch mao lão hổ nằm ngửa trên mặt đất, rốt cuộc không có thể chịu đựng được, vẫn là tiến lên từng bước, ngồi xuống sờ soạng chiếc  bụng  mềm mại của Đại Thước đồng học một phen, hảo nhuyễn, ấm áp, thật thoải mái a, so với lông trên đầu thì sờ chỗ này muốn thoải mái hơn. Ân.
Sờ xong  mao mao trên bụng, Lục Văn Thụy  lại thuận tay xoa cằm dưới của Đại Thước, nhẹ nhàng tao vài cái, quả nhiên nghe được âm thanh giống như tiếng mèo kêu thoải mái,  không hổ là động vật họ mèo a! Ha ha!
Chậm rãi thu hồi hai tay đang giở trò trên người đối phương, Lục Văn Thụy từng bước lui ra phía sau, nhìn Đại Thước đồng học nói:”Đừng khoe mã nữa, ngươi trước thu thập mấy thứ trên giường một chút đi. Kỳ thật ta cũng vì nghĩ cho thương thế của ngươi thôi, vạn nhất nửa đêm ta xoay người,không cẩn thận áp lên  đùi phải của ngươi vậy không phải lãng phí một phen tâm huyết vừa rồi của ta sao? Cho nên ngươi phải ngoan ngoãn biết không?”
Dứt lời, tiếp tục phủ vài cái  trên đầu Đại Thước như trấn an. Tiếp theo xoay người, đi đến  giường đá đem chăn của  Đại Thước đặt lên tấm thảm bên cạnh tạo thành một cái giường mới. Sau đó nghĩ nghĩ một chút,  Lục Văn Thụy  đi vào phía sau táo thai lấy ra mấy trương da thú có vẻ mềm mại. Sau đó  ở thảm thượng trãi một tầng  rồi lại một tầng, xong đâu đấy hắn mới vừa lòng đứng ở bên cạnh gật gật đầu.
Mễ Lai Khắc ở một bên nhìn Lục Văn Thụy vội vàng vì hắn trải giường chiếu, nhìn đối phương  cẩn thận vì hắn “Trên giường trải một tầng lại một tầng da thú”, đáy lòng như có một dòng nước ấm xẹt qua. Từ trước  tới nay, trừ bỏ cha cùng phụ thân đối tốt với hắn nhất, thì Thụy là người đầu tiên. Thụy hảo cẩn thận, hảo săn sóc a! Bất quá nếu có thể chia cho hắn nửa chiếc giường thì rất tốt, đương nhiên, hắn cũng cũng chỉ là ở trong lòng suy nghĩ thôi.
Giải quyết xong vấn đề cái giường, Lục Văn Thụy  giương mắt đánh giá bốn phía, nhìn bên giường nhiều ra một ổ chăn cùng bạch mao lão hổ, nhìn nhìn lại trên táo đài có thêm một cái chén đặt cùng với cái chén của mình, trên vách đá có hai cái  “Khăn mặt”, còn có một vài tiểu vật phẩm “Có đôi có cặp” khác, tất cả đồ đạc này đều là do Mễ Lai Khắc vừa mới làm ra. Lục Văn Thụy nhìn khắp sơn động của, không biết vì sao, thế nhưng gây cho hắn một loại cảm giác “Ở chung”, cái  này thật sự là rất giống phòng ở của một đôi tình lữ trên địa cầu.Hơn nữa, vì cái gì chính hắn nhìn mấy thứ đó cũng không cảm thấy bài xích, ngược lại có cảm giác như thế? Điều này cũng là sai lầm phải không? Chắc là hắn  có chút ảo giác thôi.
“Thụy! Thụy! Thụy! Ngươi suy nghĩ cái gì, như thế nào ta gọi ngươi vài tiếng nhưng ngươi đều không có nghe vậy?” Bên tai truyền đến âm thanh của Mễ Lai Khắc đánh gãy suy nghĩ đang rất lung tung của Lục Văn Thụy .
Tiếp theo hắn liền cảm giác cánh tay hắn nóng lên, quay đầu liền thấy Đại Thước không biết từ khi nào đã biến thành người đang kề sát bên người hắn, vẻ mặt vội vàng cùng nghi hoặc nhìn hắn. Hai tay đối phương phủ lên tay của hắn, xa xa nhìn, hắn tựa hồ đang ở trọn trong vòng tay ôm ấp của đối phương.
Lục Văn Thụy  từ từ trấn tĩnh, suy nghĩ miên man vừa rồi cũng liền tiêu tán đi. Hắn bất động thanh sắc từng bước lui ra phía sau, rút hai tay ra khỏi nắm tay của  đối phương, lúc này mới thản nhiên trả lời:”Không có gì, ta vừa mới suy nghĩ đêm nay sẽ ăn cái gì hảo đây? Đúng rồi, Đại Thước, ngươi có cái gì không thích ăn không? Nếu có thì  nhất định nói cho ta biết nga.”
Tựa hồ là không có cảm giác với hành động tạo ra khoảng cách của đối phương, Mễ Lai Khắc nhẹ nhàng trả lời:”Thụy, ta không kiêng ăn, rất dễ nuôi  nga!” Nói xong, gật gật đầu khẳng định.
“Ân, vậy là tốt rồi! vậy cơm tối ta liền tự quyết định a!” Lục Văn Thụy  nhìn biểu tình của Đại Thước giống như nói  “Ta dễ nuôi lắm, không cần ghét bỏ ta”, liền nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, lộ ra một chút tươi cười ôn hòa mà ngay chính hắn cũng không có phát hiện, tươi cười kia còn mang theo nhiều điểm sủng nịch.
Đến thời điểm cơm chiều, trừ bỏ nấm sao thịt phiến, rau dại thịt ti, trứng chim sao cùng canh cá lúc trước đã muốn ngao tốt lắm, Lục Văn Thụy  còn làm một *cái hành lá khoai sọ bảo*, món chính còn lại là một bàn lớn dùng phấn khoai lang làm thành thịt bánh bột ngô.
Nhìn trên bàn có bốn món  đồ ăn cùng một món  canh, trong lòng Lục Văn Thụy có một chút cảm động. Đây không phải là thực đơn của một nhà bình thường sao?. Bình thường chính hắn  chỉ cần một đồ ăn một canh, hai đồ ăn không canh hoặc là trực tiếp làm chút bánh bột ngô thì xong, trong ấn tượng của hắn tựa hồ cho tới bây giờ vốn không có chính thức làm ra cùng lúc nhiều đồ ăn như vậy đâu. Dù sao cũng chỉ có hắn  một người ăn, nên chẳng cần chú ý làm gì.
Bất quá hiện tại nghĩ đến, nguyên bản chính hắn một người ăn cơm thì không có phát giác, hiện tại cùng Đại Thước mặt đối mặt ngồi, một cỗ cảm giác tịch mịch không thể ức chế liền trổi dậy trong lòng. Nguyên lai hắn từ khi rời địa cầu đến cái thế giới xa lạ này, đã sống một mình được mười năm,  thật sự cảm thấy tịch mịch cùng cô độc a.
Lục Văn Thụy  một bên nhìn Đại Thước đang mỹ mãn ăn thức ăn của hắn làm, lại còn thường thường khen hắn một chút, một bên yên lặng sửa sang lại suy nghĩ của chính hắn. Tựa hồ từ sau khi gặp được đối phương, chính hắn luôn bất tri bất giác lâm vào những cảm xúc nào đó không biết tên, đây là vì cái gì đâu? Lục Văn Thụy  vẫn không thể nào giải thích, vì thế với tánh tình lười nhác,  hắn đương nhiên một lần đem loại cảm xúc này ném ra sau đầu.[ Thanh: Tha thứ Thụy, Thụy là một  đứa nhỏ trì độn đi.]
Hai người vui vẻ ăn cơm xong, ít nhất Đại Thước đồng học là thực vui. Nhìn Đại Thước sau khi ăn cơm chiều xong liền  rất là tự giác đi rửa  bát, Lục Văn Thụy  cảm thấy có lẽ việc  để đối phương  ở sơn động cũng không phải là  chuyện xấu đi. Một bên nghĩ như vậy, một bên chậm rãi  đi vào cửa động, ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng trên bầu trời , chỉ thấy một vầng trăng sáng tròn tròn, nguyên lai hôm nay là trăng tròn a!
Chậm rãi nhắm hai mắt lại , cảm thụ được ánh trăng vẩy lên người  cùng với từng trận gió nhẹ ban đêm nhẹ nhàng thổi qua, còn có  âm thanh   Đại Thước tẩy  này nọ sau lưng, Lục Văn Thụy  cảm giác  nội tâm của chính hắn chưa bao giờ được yên tĩnh, an tường như lúc này.
Đại Thước thu thập  bát xong, quay đầu  lại liền  nghĩ rằng chính hắn nhìn thấy  tinh linh *Nguyệt Dạ* . Lục Văn Thụy  lẳng lặng đứng ở dưới ánh trăng, gió nhẹ nhẹ vỗ về mặt y,  ngân phát thật dài  dưới ánh trăng phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ,  bóng trăng chiếu vào  ngũ quan xinh xắn của y, lúc này, bởi vì y đang nhắm mắt nên trông  có vẻ  nhu hòa ngoài ý muốn,  thân ảnh thon dài kia cứ giống như  sẽ thuận gió mà bay đi.
Lúc đầu,Đại Thước  còn chìm đắm vào mỹ nhân  dưới ánh trăng, nhưng khi đột nhiên phát hiện bộ dáng của Lục Văn Thụy  giống như   sắp theo gió tán đi, trong đầu còn chưa phản ứng thì thân thể đã tự động tiến lên, vươn hai tay, đem đối phương ôm vào  trong lòng. Hắn không thể nhìn Thuỵ biến mất, rời đi hắn, đó là điều   không  thể chấp nhận.
Cái ôm  bất thình lình làm  Lục Văn Thụy  vốn đang trầm tư liền bừng tỉnh lại, nhíu mi nghi hoặc, Lục Văn Thuỵ  quay đầu nhìn liền thấy được thần sắc có chút khẩn trương cùng bất an của Đại Thước. Hai tay của đối phương  đang gắt gao hoàn tại trên lưng hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.