Chương trước
Chương sau
Dần dần đến gần bờ sông, Lục Văn Thụy nhìn con sông rất lớn trước mặt, trong lòng không ngừng cân nhắc rằng nơi này không biết có hà trai ngọc và con cua hay không.
Đầu tiên, y từ  bên trong ba lô lấy ra lưới đánh cá, tiếp theo đem lưới đánh cá thả vào trong sông, sau đó dùng thanh gỗ đem hai đầu cố định lại, kế tiếp chỉ cần chậm rãi chờ con cá bơi vào thì tốt rồi. (^_^). Bởi vì hôm nay y muốn ăn tôm cá tươi, cho nên y liền chuẩn bị để thử thời vận đi, bất quá công tác chuẩn bị vẫn phải làm cho tốt.
Đầu tiên, y cùng Mễ Lai Khắc chặt một gốc cây đại thụ to cở một người ôm, khoét rỗng ruột, tiếp theo đục hai cái lổ ở hai bên để cột dây thừng vào, cứ như vậy làm được hai cái mộc dũng lớn, đợi bắt được cá thì có thể dùng chúng mang cá đi về.
Sau đó Lục Văn Thụy giao cho Mễ Lai Khắc ở một bên nhìn lưới đánh cá, thuận tay phân cho hắn một cái đại mộc dũng, ở bên trong đổ vào chút nước sông, để cho hắn khi bắt được cá thì bỏ vào. Mà chính y thì mang cái mộc dũng còn lại đi đến một chỗ cạnh bờ sông ngồi xổm xuống, nơi này có một tảng đá rất lớn, y bắt đầu ra tay sờ soạng dưới nước, quả nhiên phía dưới có rất nhiều ốc nước ngọt đeo vào. Đại khái thú nhân cùng giống cái ở nơi đây trước nay đều không nghĩ tới việc ăn chúng nó đi, cho nên mấy tiểu tử kia đều đeo dày đặc ở bên dưới mặt nước, Lục Văn Thụy rất cao hứng đem chúng nó từng con từng con mò lên, đợi khi bắt hết ốc bên dưới tảng đá, y nhìn xem mộc dũng, phát hiện bên trong có ít nhất là 6 đến 8 cân ốc nước ngọt, hơn nữa chúng nó đều rất lớn.
Lục Văn Thụy nhịn không được mà mỉm cười, tiếp theo y quay đầu nhìn lại Mễ Lai Khắc, phát hiện hắn đang thu lưới, hiện tại bên trong lưới đánh cá đã có khoản 10 con cá có lớn có bé, bên trong ra vẻ còn có mấy con hà trai ngọc nữa, xem ra hôm nay thu hoạch lớn nga.
Đợi cho khi y quay đầu, đột nhiên phát hiện trong bụi cỏ gần bờ sông tựa hồ có cái gì đó đang  động, y nhẹ nhàng tiêu sái đi qua, đẩy bụi cỏ ra, nguyên lai là mấy con cua mập mạp, chúng nó đang ở một bên hoành hành ngang ngược (^_^). Lục Văn Thụy chụp lưng mấy con cua bắt lên rồi dùng dây thừng trói lại sau đó bỏ vào bên trong mộc dũng.
Y đếm đếm, tổng cộng là 6 con, ra vẻ không đủ ăn đâu, y còn tính mời nhóm Ngải Tư Đặc cùng nhau nếm thử nữa. Vì thế y cố gắng tìm tòi ở phụ cận, nhìn xem có thể hay không  tìm được thêm một ít con cua nữa, đây chính là một loại thực phẩm tươi rất ngon nga.
Có lẽ bởi vì trước kia không có người ăn chúng nó đi, cho nên mấy con cua này đều không có ý thức nguy cơ. Lục Văn Thụy phát hiện một cái hang cua gần bụi cỏ vừa rồi, y dùng một nhánh cây ở bên trong đảo cổ một phen, lục tục lại thu hoạch hơn 30 con cua, cộng thêm 6 con vừa rồi vậy được khoản 40 con cua, nhiêu đó chắc đủ rồi.
Tiếp theo y mang mộc dũng đi tới bên người Mễ Lai Khắc, đầu tiên là nhìn mộc dũng của đối phương một chút, phát hiện bên trong vậy mà chứa gần đầy cá, hơn nữa mỗi con đều rất to mọng, vài con giống như cá trắm cỏ, một số thì giống cá trích, bất quá đại bộ phận đều là những giống cá mà y không biết. (^_^). Hơn nữa bên trong mộc dũng này chẳng những có cá mà còn có vài con  hà trai ngọc cùng tôm trứng [Y-H: cái này ngon nhất, thèm quá], y tính sơ qua, đại khái có 30 hà trai ngọc lớn bằng bàn tay cùng với sáu, bảy mươi con tôm trứng thật to, nhìn có chút giống là tôm hùm.Không biết nơi đây có loại tôm này không nữa? Bất quá tối thần kỳ chính là trong đống hỗn tạp kia có lẫn vào mấy con lươn cùng cá chạch, chắc là phải rồi vì  ít nhất bộ dạng của chúng nó cũng rất giống với lươn và cá chạch trên địa cầu.
Sau khi Lục Văn Thụy cảm khái xong, nhìn Mễ Lai Khắc tựa hồ đính tiếp tực thu lưới, vì thế y nhìn hơn phân nửa mộc dũng chứa đầy con cua cùng ốc nước ngọt của mình rồi quyết định, y lấy mấy thứ từ trong mộc dũng của Mễ Lai Khắc toàn bộ đổ  vào bên trong mộc dũng của mình, chỉ nghe một trận âm thanh “Rầm lạp”, mộc dũng cũng đã bị trang đầy. Khi Mễ Lai Khắc đem lưới đánh cá đi lên, lại là một mẻ đầy các loại cá, trong dòng sông này rốt cuộc là có bao nhiêu cá a? Như thế nào mỗi lần thả lưới đều được một đống lớn như vậy? (^_^).
Bất quá Lục Văn Thụy vẫn là thật cao hứng tiến lên giúp đỡ Mễ Lai Khắc đem cá cùng một ít hà trai ngọc trong lưới đều bỏ vào mộc dũng, đợi cho y đem lưới đánh cá thu vào bên trong ba lô, bọn họ đã có hai thùng cá lớn, bấy nhiêu tôm cá tươi này đúng là đại thu hoạch a.
Mễ Lai Khắc nhìn bộ dáng hai cái mộc dũng đều rất nặng, rất là đau lòng Lục Văn Thụy, vì thế hắn nhanh chóng đem hai cái mộc dũng một phải  một trái xách lên. Lục Văn Thụy thấy thế đầu tiên là đối với Đại Thước đồng học cười cười, tiếp theo y liền cảm thấy nếu để cho Đại Thước cứ xách hai cái đại mộc dũng như vậy thì thật không quá phương tiện.
Y đảo mắt nhìn qua đống gỗ ở một bên, đây là số gỗ vừa rồi bọn họ làm mộc dũng còn dư ra, bên trong có mấy thanh gỗ rất chắc chắn, đột nhiên y giật mình, từ bên trong lấy ra một thanh gỗ dài nhất, rút ra trúc đao đem nó tước thành hình dáng thích hợp, tiếp theo mang lên trên tảng đá mài vài cái, đem dầm gỗ ở mặt trên đều mài sạch sẽ, sau đó cắt hai cái khía ở mỗi đầu gỗ, như vậy xem như đại công cáo thành.
Y nhìn nhìn thanh gỗ, nhịn không được vừa lòng gật gật đầu, đây không phải là một cây đòn gánh giản dị sao? Tiếp theo y gọi Mễ Lai Khắc vốn luôn luôn ở bên cạnh im lặng quan sát, làm cho hắn đem đòn gánh khoát lên trên vai, mà chính y thì nhắc hai cái mộc dũng tới, đem chúng nó một trước một sau mắc vào bên trong hai cái khía trên đòn gánh.
Sau  khi đều làm tốt, Lục Văn Thụy lui ra phía sau từng bước, nhìn Mễ Lai Khắc từ trên xuống dưới, y phát hiện nếu để cho đối phương đội một cái mũ rơm nữa, phỏng chừng Đại Thước sẽ rất giống hình ảnh một anh chàng bán cá thời cổ đại,  vì thế y thực không phúc hậu nở nụ cười, Mễ Lai Khắc ở một bên nhìn thấy y  đang chê cười chính mình cũng không nói cái gì, bởi vì trong lòng hắn là rất “Tam tòng tứ đức”, Đại Thước đồng học luôn là người thực ôn nhu săn sóc nga.
Bởi vì còn phải đi săn thú, cho nên hai người bọn họ liền ly khai bờ sông, một đường đi tới, Lục Văn Thụy còn không quên đánh giá chung quanh có rau dại gì có thể ăn được hay không, nói không chừng lại có thể kiếm thêm được thứ tốt này nọ, dù sao ở thế giới thú nhân món ăn mặn có vẻ nhiều, bọn họ cơ hồ mỗi bữa ăn đều có thịt.
Có lẽ vận khí của y hôm nay thật sự không tệ, ở ven đường tìm được rất nhiều rau dại tươi mới cùng nấm , hơn nữa còn thực ngoài ý muốn, ở dưới  một gốc đại thụ, y tìm được mấy cây nhân sâm. Y từ  bên trong ba lô lấy ra một cái xẻng trúc nhỏ, thật cẩn thận đào chúng nó ra, không nghĩ tới mấy củ nhân sâm này vậy mà to bằng cánh tay, bộ dáng mập mạp trắng trắng, rất là khả quan.
Lục Văn Thụy cẩn thận đem chúng nó bỏ vào bên trong ba lô, đây chính là 10 cây nhân sâm dại trưởng thành nga, ở địa cầu là không tìm thấy được đâu, không nghĩ tới hôm nay y có thể đào được tới 10 cây, hơn nữa y đã đem chúng nó toàn bộ đào ra, cho nên khi về tới bộ lạc, y có  thể đem chúng trồng lại ở trong sân, nói không chừng về sau bộ dạng của chúng còn có thể lớn hơn một ít.
Nghĩ đến đây, y cao hứng nheo lại ánh mắt, lập tức lại không cam lòng ở phụ cận tìm tìm, nhưng có lẽ chỉ có mấy cây nhân sâm như thế này thôi, địa phương khác đều không có, y hơi hơi có chút tiếc nuối, bất quá y cũng biết nhân sâm không phải là rau cải trắng, không có khả năng mọc đầy trên đất. Nói đi thì cũng nói lại, ở nơi này, y  còn chưa có gặp qua cải trắng nữa. (^_^).
Bởi vì ngoài ý muốn mà chiếm được mấy cây nhân sâm dại  , cho nên Lục Văn Thụy cũng rất là thỏa mãn đẩy nhanh hơn cước bộ, chuẩn bị mau chóng đi đánh con mồi trở về, cũng không thể làm cho một mình Đại Thước quá mệt mỏi.
Tiếp theo y thật đúng là hành động nhanh chóng. Đầu tiên y đánh 4 đầu dã thú lớn, tiếp theo lại bắt mấy con thú nhỏ có da lông đẹp, thịt có vẻ non mịn, đem chúng nó đặt ở trong ba lô, bốn đầu dã thú còn lại là bị y vác ở trên lưng, phỏng chừng có vài trăm cân đi, nếu y không có tu tập Cửu âm chân kinh, phỏng chừng hiện tại đã muốn bị đè nằm úp sấp. (^_^).
Vốn Mễ Lai Khắc muốn tiến lên hỗ trợ, bất quá bị Lục Văn Thụy cự tuyệt, chê cười, y cũng là một đại nam nhân, như thế nào có thể cái gì cũng đều dựa vào người khác được, cho dù người khác này là Đại Thước cũng không được, việc này quan hệ đến tôn nghiêm của nam nhân nga.
Cuối cùng Đại Thước đồng học vẫn không lay chuyển được Lục Văn Thụy, đành phải nhìn y khiêng mấy con mồi lớn gấp mấy lần so với bản thân y mà đi về phía trước. Hai người bọn họ liền mang “Gánh nặng chân thành” như vậy mà tiêu sái, lại qua thật lâu mà vẫn chưa tới lối vào rừng rậm, hai người đang nghi hoặc nhìn nhau, đột nhiên nhìn thấy phía trước xuất hiện một con sông.
Con sông này có chút kỳ quái, nhưng rốt cuộc là kỳ quái ở chỗ nào thì cũng không rõ ràng lắm, Lục Văn Thụy đột nhiên phát hiện bên bờ sông tựa hồ có chút tinh thể trắng trắng, trong lòng y vừa động, chẳng lẽ là……
Nghĩ như vậy, y nhịn không được tiến lên, lấy ra một khối đặt vào miệng nếm một chút, thật đúng là muối rồi, xem ra đây thật là muối sông nga [Y-H: muối sông là cái gì? Sông làm sao có muối nhỉ], như thế nào trước kia khi y đến nơi này thì  không phát hiện được?
Bất quá, mặc kệ như thế nào, có thể tìm được muối khiến y thật cao hứng, y đứng tại chỗ tinh tế hồi tưởng lại thu hoạch của ngày hôm nay, thật đúng là thắng lợi trở về a, xem ra vận khí hôm nay của mình thật là tốt quá nga.
Mà lúc y đang cao hứng, đột nhiên có một vật thể đánh úp lại từ sau lưng y, bởi vì tốc độ vật thể này thật sự là quá nhanh, Lục Văn Thụy căn bản không có cơ hội trốn tránh, đang trong tình huống chỉ mành treo chuông, Mễ Lai Khắc vốn đi ở phía sau liền nhảy tới, trên không trung nháy mắt biến thành thú hình, đem Lục Văn Thụy che thật kín ở dưới thân.
Sau đó lại nghe tiếp một tiếng “Ba” thật lớn, đó là một loại thanh âm phát ra từ da thịt, Lục Văn Thụy cảm giác sau lưng truyền đến mùi máu tươi nồng đặc, y nhịn không được ngẩng đầu lên, nhìn thấy đồng tử của bạch mao lão hổ đang ghé vào trên người mình tựa hồ có chút co rút lại, xem ra Đại Thước bị thương.
Khi nghĩ đến Đại Thước  bị thương, y lập tức từ dưới thân đối phương rời đi, tiếp theo y cúi đầu rất nhanh nhìn lướt qua sau lưng Mễ Lai Khắc, phát hiện da lông trên người hắn đã bị nhuộm thành màu đỏ, tựa hồ bị thương không nhẹ đâu, vì thế y nhanh chóng điểm vài huyệt vị trên lưng hắn, làm cho máu ngừng chảy ra ngoài. [Y-H: có võ công thật tốt]
Tiếp theo y không dám tiếp tục nhìn, mà là quay đầu về một bên, y muốn biết vừa rồi rốt cuộc là cái gì công kích mình, còn liên lụy đến Đại Thước, kết quả đập vào mắt của y là con này, con này? Quái vật? Y thật sự là không biết nó là con gì, nên trực tiếp kêu nó là quái vật luôn.
Lúc này đứng thẳng ở trên sông là một con cùng loại với thủy quái, nó ước chừng dài 50 mễ, cái đầu lớn giống như là Báo hoặc như là Hồ ly, bất quá đầu của nó so với hai loại kia đều lớn hơn nhiều, đại khái đường kính có khoản năm, sáu mễ, mà tương phản với cái đầu to là hai chi trước [chân trước]rất nhỏ, có chút giống như là…… chân Lộc? *Nó lòng bàn chân tựa hồ còn có chân đâu*. Mà trên lưng nó có hai cái sừng, như là sừng trâu, nhưng rõ ràng là lớn hơn rất nhiều. Trên người nó đều là vảy, gần giống như vảy rắn, mà phần phía dưới là một cái đuôi cá thật to màu đen, cuối đuôi còn có một ít gai nhím, phỏng chừng vừa rồi nó chính là dùng cái đuôi công kích Mễ Lai Khắc.
Con này đột nhiên tấn công, động tác của nó thực mau lẹ, toàn thân cao thấp đều rất có tính công kích, hơn nữa mục tiêu của nó tựa hồ chỉ là Lục Văn Thụy, không đúng, ánh mắt của nó là nhìn chằm chằm vào khối muối trong tay Lục Văn Thụy, chẳng lẽ quái vật này là sống bên dưới dòng sông muối này sao?  nó là không muốn để cho người khác mang muối đi sao?
Lục Văn Thụy một mặt phỏng đoán, một mặt tránh né quái vật công kích, cái đuôi của nó thật sự rất có lực sát thương. Mà lúc này Mễ Lai Khắc đã muốn đi lên, phi trên không trung, chuẩn bị vì Lục Văn Thụy mà thu hút sự chú ý của quái vật.
Hai người bọn họ hỗ trợ cho nhau chiến đấu cùng quái vật,  trên người quái vật này thực trơn , một quyền của Lục Văn Thụy vừa mới đánh lên, nó liền né sang một bên, công kích của y lập tức mất đi hiệu lực, hơn nữa vảy trên người quái vật tựa hồ rất là cứng rắn, Lục Văn Thụy dùng Cửu âm bạch cốt trảo cũng chỉ có thể lưu lại trên người nó vài vết thực cạn mà thôi.
Bởi vì hình thể quái vật này quá dài, Lục Văn Thụy dùng tới Phong Tàn cũng không có biện pháp, căn bản là không mảy may ảnh hưởng đến nó. Mễ Lai Khắc cũng thử dùng răng nanh đi cắn nó hoặc là dùng móng vuốt đi bắt nó, đáng tiếc cũng chưa có thể làm trọng thương đối phương, ra vẻ công kích của hai người bọn họ ở trong mắt đối phương chính là gãi ngứa cho nó mà thôi.
Quái vật thì tương đối thoải mái, nhưng tình huống của Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc thì không tốt lắm. Trong quá trình giao thủ, bọn họ bị cái đuôi của đối phương súy đến vài cái, tình huống của Mễ Lai Khắc trên không trung thì tốt hơn một chút, mà Lục Văn Thụy ở trên mặt đất không ngừng sử Xoắn ốc cửu chuyển cùng Càn khôn đại na di, nhưng tránh né vẫn có chút chật vật, quái vật này thật là khó giải quyết, làm sao bây giờ?
Lục Văn Thụy đánh giá quanh thân đầu quái vật này, vẫn không phát hiện được nhược điểm của nó, chẳng lẽ đối phó nó giống như với rắn, đánh vào thất tấc của nó? Y thử qua, đáng tiếc vảy quái vật thật sự là quá mức cứng rắn, đánh lên căn bản là không có phản ứng.
Nếu không thì công kích gáy của nó? Nhưng nơi đó cũng có một tầng vảy thật dày, ngay cả bên ngoài ánh mắt của nó đều được bao trùm bằng một tầng vảy màu đen, quái vật này thật là lì lợm? (^_^).
Lục Văn Thụy không cam lòng lại thử dùng Đại phục ma quyền, Bạch mãng tiên, Cửu âm bạch cốt trảo cùng Tồi tâm chưởng, thậm chí là điểm huyệt, vấn đề là cấu tạo thân thể quái vật này quá mức đặc thù, y điểm nửa ngày căn bản là vô dụng.[ha ha ]
Mễ Lai Khắc còn thử cùng nó cứng đối cứng, như là dùng toàn bộ thân thể lao vào nó, kết quả là đối phương không chút sứt mẻ còn hắn thì bị đánh bay ra xa (^_^),nếu không phải hắn thấy tình thế không ổn, đúng lúc thối lui một chút, nói không chừng còn có thể bởi vì vậy mà bị trọng thương nữa.
Quái vật này thật sự thông minh cũng rất lợi hại, nó cơ bản sẽ không bị động tác giả của bọn họ lừa, hơn nữa nó tựa hồ bất đồng với động vật thủy sinh bình thường,ở trên mặt đất nó cũng có thể hành động tự nhiên, cái đuôi cá dài thòng kia lại giống như mãng xà có thể linh hoạt trườn trên mặt đất  , tốc độ một chút cũng không chậm.
Trừ mấy thứ đó ra, nó tựa hồ còn có thể phun ra một loại chất lỏng có tính ăn mòn rất mạnh, vừa rồi, một gốc cây lớn cỡ hai người ôm lập tức đã bị loại chất lỏng này ăn mòn hầu như không còn một chút dấu vết, như thế nào hôm nay bọn họ liền đụng phải sát tinh này đâu, chẳng lẽ vừa rồi bọn họ đã đem vận may đều dùng hết rồi?[ bingo (^_^)]
Kỳ thật hôm nay chính là may mắn của bọn họ, bình thường bọn họ không nhìn thấy con sông này, trước đây, khu vực này đều bị một loại sương mù đặc thù bao phủ, mà loại khí này cứ mỗi ba tháng sẽ tán một lần, đợi cho sương mù đều tan hết mới có thể thấy con sông này, thú nhân cùng giống cái ở trong bộ lạc đều biết đến chuyện này.
Nhưng trước khi phát hiện chuyện này, các thú nhân ở trong bộ lạc đều dựa vào trực giác dã thú sâu sắc của bọn họ mà phán đoán ra nơi này không thể tới gần, hơn nữa, bốn phía xung quanh con sông này đều không có tiểu động vật gì, cho nên bọn họ đều không có tới gần, sau khi trở về bộ lạc, bọn họ cũng nói cho các tộc nhân khác không cần tới gần nơi này.
Mà do mọi người đều không có tiến vào quá gần, cho nên bọn họ vừa không biết nơi này có muối, cũng không biết trong sông này còn có một quái thú cường hãn tồn tại.
Chỉ có Lục Văn Thụy vừa mới đến bộ lạc mới có thể vô tình tiến vào như vậy, mà Mễ Lai Khắc bởi vì gánh hai cái mộc dũng cho nên đi có vẻ chậm, chờ đến khi hắn phát hiện tình huống không đúng, cũng chỉ tới kịp che cho đối phương.
Cuối cùng hai người bọn họ cùng quái vật triền đấu thật lâu, Lục Văn Thụy  lúc này là không còn cách nào khác, sau  khi nhìn Mễ Lai Khắc cùng chính mình lại một lần nữa bị té trên mặt đất, đột nhiên y đi lên, hướng về quái vật phẫn nộ rống lên một tiếng, y gần như bộc phát lên rồi.
Trong lòng y rất là tự trách, nếu chính mình không tùy tiện tiêu sái tiến vào, Mễ Lai Khắc cũng sẽ không bị thương. Ngay lúc tức giận cùng hối hận, trong lúc vô ý, y gia nhập chút nội lực vào trong tiếng hô, đột nhiên y phát hiện động tác của đầu quái vật đối diện kia tựa hồ tạm dừng một lát. Thấy thế, y lập tức phản ứng lại, trước hết y làm cho Mễ Lai Khắc che lại hai lỗ tai, tiếp theo y bắt đầu ngưng tụ nội lực, chuẩn bị sử dụng Quỷ ngục âm phong rống. Ngay lúc tiếng hô vang lên, đầu quái vật kia liền phát ra âm thanh thống khổ, tiếp theo toàn thân nó bắt đầu run run lên, hai mắt sung huyết, lung tung hướng về Lục Văn Thụy đánh tới.[Y-H: con đó chắc bị choáng]
Lúc này động tác của nó đã muốn mất đi kết cấu, Lục Văn Thụy rất thoải mái tránh được công kích của đối phương, đồng thời y cũng không có dừng lại tiếng hô của chính mình, chỉ nghe thấy ngoài tiếng kêu của quái vật, bốn phía tựa hồ còn vang lên một ít tiếng kêu của động vật khác, phỏng chừng là chúng nó cũng bị Âm ba công ảnh hưởng. Mà Mễ Lai Khắc ở một bên tuy rằng đã bưng kín lỗ tai, nhưng là bởi vì khoảng cách quá thân cận với Lục Văn Thụy nên hai mắt hắn cũng có chút đỏ lên, Lục Văn Thụy thấy thế, lập tức dùng Càn khôn đại na di, chuyển qua bên người hắn, sau đó điểm vài cái huyệt đạo trên người hắn, tạm thời phong bế thính giác của hắn, lúc này sắc mặt Mễ Lai Khắc mới nhìn tốt hơn một ít.
Lục Văn Thụy nghĩ để cho Đại Thước ở lại chỗ này cũng không phải biện pháp, vì thế y dùng ánh mắt bảo Mễ Lai Khắc rời đi nơi này, đi thông tri cho các thú nhân khác không cần lại đây, y còn muốn tiếp tục dùng Âm ba công hạ gục con quái vật này, nếu hôm nay không đánh ngã đối phương, phỏng chừng nó còn có thể đuổi theo mình, nếu như bị nó theo tới trong bộ lạc liền nguy rồi.
Sau  khi Mễ Lai Khắc thu được tín hiệu của đối phương, hiểu biết gật đầu, nhưng lại đứng bất động tại chỗ. Lục Văn Thụy biết là hắn lo lắng cho y, nhưng là vì không xúc phạm tới Đại Thước, y cũng chỉ có thể làm ra một tư thế yên tâm, tiếp theo cũng không quản đối phương biết hay không biết, liền đẩy hắn cách xa bản thân.
Nhìn biểu tình kiên định của Lục Văn Thụy, Mễ Lai Khắc không thể nề hà nên chỉ có thể ly khai trước, hắn lại biến thành thú hình bay lên, trong lòng nghĩ phải tăng nhanh tốc độ. Trong lòng hắn cũng tính toán, hắn tính trước đi thông tri cho những người khác, sau đó quay trở lại giúp Thụy đánh bại quái vật kia, dù thế nào thì hắn cũng rất  lo lắng cho một mình Lục Văn Thụy ở đó.
Mà đợi cho Đại Thước rời khỏi, Lục Văn Thụy rốt cục đã không có cố kỵ, y lập tức vận khởi mười thành nội lực, lại một lần nữa sử xuất Quỷ ngục âm phong rống, lần này tiếng hô tựa hồ mang theo lôi đình chi thế, tất nhiên uy lực sát thương cũng cùng một cấp độ như thế.
Tiếng hô đang không ngừng vang dội, quả nhiên so với năm thành công lực vừa rồi, lần này biểu tình của quái vật càng trở nên thống khổ hơn, lúc này nó đã không thể bảo trì tư thế đứng thẳng, nó đột nhiên cuộn mình lại, bắt đầu trên mặt đất lăn lộn, hơn nữa thân thể của nó còn run lên không dứt, hai mắt của nó cũng đã đỏ ra, giống như ngay sau đó sẽ có thể lọt ra ngoài, bất quá Lục Văn Thụy cũng sẽ không nhân từ mà nương tay, y cũng không quên vừa rồi chính mình cùng Đại Thước bị đối phương khi dễ nhiều lắm.
Vì thế y liền bỏ thêm lực, trực tiếp làm cho đối phương bị chấn động đến hôn mê bất tỉnh, tiếp theo y   lấy ra phong tàn, cẩn thận trạc trạc trên người đối phương, phát hiện đầu quái vật này quả thật là bất động. Lúc này y mới đi qua xem xét đối phương, y phân vân không biết dùng cái gì để kết liễu đối phương đây? Cuối cùng y dùng Tồi tâm chưởng, mắt thấy hiện tại quái vật vẫn nằm bất động trên mặt đất, đây không phải rõ ràng là bia ngắm sao? Y tiến lên rất là quyết đoán “Ba ba ba ba” mấy chưởng đánh đến, tiếp theo y liền nhìn thấy đối phương bị đau tỉnh lại, sau đó quái vật liên tục hộc ra mấy mồm to đầy máu đen, sau một lúc lâu, thân thể của nó liền hoàn toàn bất động.
Mà thời điểm Mễ Lai Khắc lộn trở lại thì nhìn thấy một màn như thế này: Lục Văn Thụy uy phong lẫm lẫm đứng ở một bên, tay trái cầm Phong Tàn, tay phải thu ở một bên, ánh mắt y gắt gao nhìn chằm chằm vào quái vật to lớn đã mất đi sinh mệnh, tiếp theo y thở ra một hơi thật sâu, hướng về Mễ Lai Khắc nhìn lại, trong cặp mắt màu lam tím kia rõ ràng như trút được gánh nặng.
Mễ Lai Khắc bước nhanh tiến đến, đưa y gắt gao ôm vào trong lòng, bọn họ đều không có sự tình gì, thật tốt! Hơn nữa cuối cùng Thụy còn đem đầu quái vật kia đả bại, tuy rằng hắn không biết Thụy dùng chiêu thức gì, nhưng hắn biết nhất định rất lợi hại, vừa rồi bản thân hắn còn lĩnh giáo qua uy lực của nó đâu, quả nhiên vẫn là Thụy nhà mình lợi hại nhất, ha ha! (^_^). [Y-H: mình luôn thích MLK nói: Thụy nhà mình (^_^).]
Hai người bọn họ gắt gao ôm nhau, tựa hồ đều thực cảm động vì đối phương sống sót sau tai nạn, bầu không khí giữa hai người trong lúc đó rất là ấm áp mà trước nay chưa từng có, bất quá thi thể khổng lồ của quái vật ở phía sau bọn họ thật là có chút phá hư không khí.
Cho nên khi nhóm Ngải Tư Đặc tới thì nhìn thấy chính là hình ảnh có chút mâu thuẫn mà lại tốt đẹp, hai tuấn mỹ nam tử ôm nhau bên cạnh một tử thi quái vật, thật là thực không có gì để nói.
Nhìn thấy mọi người đến, Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc cũng buông đối phương ra, Mễ Lai Khắc đi giúp mọi người cùng nhau đem quái vật khiêng lên, mà Lục Văn Thụy thì đi đến bên bờ sông lấy khối muối, tiếp theo đem chúng nó bỏ vào bên trong ba lô, y chuẩn bị trước mang một chút trở về xem thử.
Sau đó, một nửa thú nhân cùng nhau đi săn thú cũng đến, bọn họ giúp đỡ khiêng quái thú lên, một nửa thú nhân còn lại phụ trách đem con mồi mọi người bắt được hôm nay đều mang về trong bộ lạc. Mễ Lai Khắc vẫn là dùng đòn gánh giản dị gánh hai đại mộc dũng, trong khi Lục Văn Thụy thì đeo ba lô của mình trên lưng, mấy con mồi có kích thước hơi lớn mà mà y đánh được thì giao cho Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc cầm.
Sau  khi mọi người chạy về tới bộ lạc, một ít thú nhân cùng giống cái đang chờ bọn họ đều bị quái vật cao lớn này dọa đến, dù sao bộ dạng quái vật này vừa dài vừa lớn, hơn nữa hình thù nó vô cùng đặc biệt, không giống bất cứ loài động vật nào, mọi người không kinh ngạc mới là kỳ quái.
Mọi người hỏi chuyện tình về đầu quái vật này, sau  khi biết là Lục Văn Thụy đánh chết nó, bọn họ đối với giống cái mới đến bộ lạc không quá ba tháng này thật là bội phục sát đất, giống cái này thật sự mang đến cho bọn họ vô số kỳ tích cùng hy vọng.
Mà bởi vì con mồi sẽ thuộc về người bắt nó, cho nên đầu quái vật này tự nhiên là thuộc về Lục Văn Thụy. Các thú nhân này rất nhiệt tình giúp đỡ mang quái vật trở về nhà Lục Văn Thụy, vì thế một đám người bọn họ liền như vậy chậm rãi hướng về nhà Lục Văn Thụy đi đến.
Hoàn hảo nhà Lục Văn Thụy cũng không phải rất xa, bọn họ chỉ cần đi trong chốc lát, bởi vì đầu quái thú này quá lớn, bọn họ đành phải đem nó đặt ở viện ngoại, tiếp theo các thú nhân này đều ly khai. Mà Tư Nặc, Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc thì còn ở lại vì  muốn xem Lục Văn Thụy còn cần bọn họ hỗ trợ gì không.
Lục Văn Thụy không nói gì, y lấy ra trúc đao, vận khí đem nội lực rót vào, tiếp theo liền hướng về quái vật huy đi.
Kiếm khí lướt qua, quả nhiên da trên người quái vật đã bị mở ra, Lục Văn Thụy mỉm cười, khi đang chuẩn bị tiếp tục hạ đao, y phát hiện không biết từ lúc  nào, Lý Na cùng Pháp Lan cũng đến đây.
Đột nhiên trong lòng y vừa động, đem da trên người quái vật đều tinh tế lột xuống, tiếp theo y đem thịt nát cùng một ít tạp vật dính trên mặt da đều rửa sạch sẽ, phân hai khối cấp Lý Na cùng Pháp Lan, để cho bọn họ may một kiện quần áo phòng thân cho chính bản thân họ, da quái vật này phi thường cứng rắn, hơn nữa cũng rất dai, nếu không phải y dùng khí kình, phỏng chừng cũng không có biện pháp hạ gục nó.
Sau đó y lại cắt thêm một khối da nữa đưa cho Ngải Tư Đặc, để cho hắn đưa cho Khoa Lan thúc thúc. Tiếp theo y lại nhìn nhìn, tựa hồ cũng còn lại nhiều da, y cũng nên  giữ lại một ít, y muốn làm cho mình và  Mễ Lai Khắc một bộ áo choàng hộ thân. Thú nhân thế giới còn không biết có bao nhiêu dã thú đáng sợ như rồng nước thú lần trước cùng quái vật lần này đâu, để ngừa vạn nhất thì luôn tốt.
Tiếp theo y cắt hai cái sừng trên lưng quái vật xuống, chuẩn bị làm thành mấy chiếc đao sắc bén cho chính mình, trúc đao vẫn là không đủ cứng rắn.
Sau đó y nhìn lại một chút quái vật chỉ còn đầu cùng vĩ bộ[chắc là: vây, đuôi…] kia, không nghĩ tới thịt trên người nó vẫn là rất nhiều, nếu lãng phí cũng không được rồi.
Nghĩ xong, y từ trong viện bắt ra một con thỏ hoang, uy nó một ít thịt quái vật, qua nửa ngày, phát hiện nó không có phát sinh vấn đề gì, vì thế y liền xác định đầu quái vật này, trừ bỏ cái đầu thì mấy thứ khác hẳn là đều có thể dùng ăn. Vì thế y lại giơ tay chém xuống, đem thịt quái vật cắt thành rất nhiều phần đều nhau, tiếp theo để cho Tư Nặc bọn họ mang cho mấy nhà phụ cận, y muốn mọi người cùng nhau nếm thử.
Công đạo xong hết mọi thứ, y lại bắt đầu nghiên cứu cái đuôi thật to kia,  vẩy trên cái đuôi này đều rất sắc bén, hơn nữa trên mặt đều mang theo gai , có lẽ y có thể dùng nó làm chút ám khí, như là Lê hoa châm, y dần dần bắt đầu có những ý nghĩ kỳ lạ.
Hoàn hảo hiện tại ở trong sân đã không còn ai, Mễ Lai Khắc bọn họ đều đi phân thịt, bằng không khuôn mặt tươi cười ngây ngốc kia của y sẽ bị mọi người thấy được.
Bất quá lúc này y cũng không biết, giống cái cùng các thú nhân ở trong bộ lạc thu được thịt mà Mễ Lai Khắc bọn họ tặng cho thì đều thật cao hứng, việc này không thể nghi ngờ khiến cho Lục Văn Thụy ở trong bộ lạc càng được hoan nghênh, mà nhà Thụy Lạp cũng được chia một khối, hôm nay vừa lúc Thụy Lạp đang ở nhà, tâm tình của hắn vốn không tốt, bởi vì chuyện tình trong ngày cuối cùng của Hội trao đổi, tinh thần của hắn đã sa sút thật lâu. Thật vất vả nhìn thấy Mễ Lai Khắc ca ca đến, không nghĩ rằng hắn tới chính là vì giúp tên Thụy kia đưa thịt, đưa xong  hắn liền ly khai.
Thụy Lạp bất mãn nhìn bóng dáng rời đi rất nhanh của Mễ Lai Khắc, sau lại nghe được từ các tộc nhân thảo luận về sự tích anh dũng của Lục Văn Thụy, cơn tức trong lòng hắn lại nổi lên lại, tên Thụy kia  vì cái gì khiến người gặp người thích như vậy, còn mình thì không được như thế? Hắn không cam lòng, tất cả những điều đó đều phải thuộc về hắn, mặc kệ là lời ca ngợi của các tộc nhân hay là Mễ Lai Khắc ca ca, đều phải là của hắn. Tên  Thụy kia thì tính là cái gì? Bất quá chỉ là một giống cái mới tới mà thôi, vì cái gì hắn được nhiều người thích như vậy chứ, mặc kệ là Mễ Lai Khắc ca ca hay là  các tộc nhân ở trong bộ lạc, mọi người đều thực thích tên đó đâu, rốt cuộc là vì cái gì đâu? [Y-H: xem lại cách ăn ở của mình đi Thụy Lap ơi]
Đương nhiên oán giận này đó của Thụy Lạp, Lục Văn Thụy cũng không biết, khi đó y còn đang suy nghĩ như thế nào làm ra chút ám khí. Qua thật lâu về sau, Mễ Lai Khắc đã trở lại, hắn giúp đỡ Lục Văn Thụy cùng nhau rửa sạch các bộ phận còn lại, tiếp theo hai người đi vào phòng bếp.
Hôm nay bọn họ thu hoạch rất nhiều, Lục Văn Thụy nhìn hai đại mộc dũng đầy cùng với mấy con mồi lớn nhỏ kế bên, vừa lòng gật gật đầu, tiếp theo y  quyết định hôm nay bọn họ sẽ ăn mấy món mới mẻ một chút, ăn món nướng cũng tốt lắm.
Tiếp theo Lục Văn Thụy lại nói Mễ Lai Khắc đi tìm bốn người Ngải Tư Đặc đến đây, thông tri bọn họ cùng nhau lại đây hưởng thụ mỹ vị của tôm cá tươi, đương nhiên bọn họ không biết chuyện tôm cá tươi, bất quá nếu là Lục Văn Thụy mời bọn họ, bọn họ vẫn rất thích ý đến, dù sao “Lục Văn Thụy xuất phẩm, phẩm chất tuyệt đối ưu” (^_^).
Lần này bởi vì nguyên liệu chuẩn bị thật sự nhiều lắm, cho nên mọi người đều bắt tay cùng nhau làm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.