Ngay lúc ba người bọn họ đang lo lắng, Lục Văn Thụy nghe được bên ngoài truyền đến rất nhiều tiềng ồn ào của các thú nhân, dự cảm của hắn đột nhiên càng thêm rõ ràng. Có lẽ Đại Thước …… Tiếp theo hắn liền chạy ra khỏi cửa, Lý Na cùng Pháp Lan ở trong phòng tuy rằng không nghe được thanh âm gì, nhưng vẫn chạy theo Lục Văn Thụy , cùng nhau chạy ra bên ngoài. Vừa đến ngoài phòng, Lục Văn Thụy dùng khinh công, rất nhanh di động về phía trước, mà khi khoảng cách ngày càng gần, hắn cảm giác trái tim mình đang đập thình thịch thình thịch, rất kịch liệt, tựa hồ sắp nhảy ra ngoài. Khi hắn rốt cục chạy tới cửa vào bộ lạc thì thấy được nhóm thú nhân xuất phát vào buổi chiều từ rất xa đang vừa gào thét vừa bay về hướng hắn, nhưng trong số đó không có thân ảnh màu trắng quen thuộc. Lục Văn Thụy cảm giác bản thân thực khẩn trương, hắn hy vọng dự cảm của mình không trở thành sự thật, cho nên hắn bắt buộc bản thân dừng lại cước bộ, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mọi người. Kiệt Lạp Đặc cầm đầu hai mươi bốn thú nhân này dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, hiện tại bọn họ rốt cục nhìn thấy được cửa vào Thái Cách bộ lạc. Bởi vì trên đường bọn họ đều gào thét, đó là tiếng rít đặc thù dùng khi phát sinh tình huống khẩn cấp, cho nên đã có rất nhiều thú nhân nghe được âm thanh đang chờ ở nơi đó, đương nhiên tộc trưởng tứ đại bộ lạc còn lại cũng đều ở đây. Bọn họ tiếp tục gia tốc, trực tiếp đứng trước mặt các tộc trưởng, tiếp theo Kiệt Lạp Đặc tiến lên nói với mọi người: ”Sáu người nhóm Ngải Tư Đặc bị rồng nước thú tập kích, các ngươi nhanh lên tìm y sư cứu trị cho bọn họ đi, bọn họ đều bị thương rất nặng.” Hắn vừa dứt lời, vài thú nhân bên cạnh đã đem Mễ Lai Khắc và những người khác từ trên lưng thả xuống dưới. Nhìn Mễ Lai Khắc, Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc huyết nhục mơ hồ, hơn nữa ngay cả thi thể của ba thú nhân kia cũng đều bị tàn phá, trong đám người chợt vang lên từng đợt thét chói tai. Tạp Lạc Tư vừa nghe đến thú nhân trong bộ lạc mình gặp chuyện không may, nhìn nhìn lại ba thú nhân đã chết kia, trong lòng rất là tiếc hận, tiếp theo hắn lại nghiêng đầu hướng nhìn qua phía khác thấy cả hai đứa con mình đều bị trọng thương, trong ánh mắt hiện lên thật sâu bi thống. Lúc này Khoa Lan cũng đã chạy lại đây, nhìn đến trường hợp này, lập tức liền hôn mê bất tỉnh, Tạp Lạc Tư một tay ôm bạn lữ vào trong lòng mình. Tiếp theo trong đám người lại đi ra vài thú nhân cùng giống cái, bọn họ khóc lóc, chậm rãi tới gần ba cổ thi thể kia. Ba thú nhân này đã trưởng thành, đã có bạn lữ, lúc này bạn lữ cùng người nhà của bọn họ đang ghé vào trên thi thể của bọn họ mà khóc, tiếng khóc mang theo nồng đậm bi thương cùng tuyệt vọng. Ánh mắt Lục Văn Thụy vẫn luốn dính tại trên thân thể toàn màu đỏ của một thú nhân. Lúc này Mễ Lai Khắc đã không phải là bạch mao lão hổ, da lông trên người y hoàn toàn biến thành đỏ như máu, y lẳng lặng nằm trên mặt đất, không còn giống như trước kia, y sẽ chạy đến mỗi khi nhìn thấy hắn. Lục Văn Thụy cảm giác tim mình bắt đầu đau lên, một trận lại một trận, cứ tới rào rạt. Hắn lăng lăng nhìn Mễ Lai Khắc ở đối diện, tựa hồ cảm giác trong lòng mình đã thiếu mất đi một khối. Thẳng đến khi tiếng khóc thê lương của vài giống cái kia khiến hắn bừng tỉnh. Hắn mới nhớ tới cần đến xem thương thế Mễ Lai Khắc, mà nguyên bản Lý Na cùng Pháp Lan theo sát phía sau hắn, lúc này cũng vừa đuổi tới, bọn họ nhìn Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc máu tươi đầm đìa, không biết sinh tử, đều vội vàng chạy đến, như thế nào mới không thấy một hồi, bọn họ đã bị thương thành như vậy chứ? Hai người lập tức liền hoang mang lo sợ, chỉ biết ôm chặt người kia, yên lặng rơi lệ. Chỉ có Lục Văn Thụy chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Mễ Lai Khắc, hắn cẩn thận kiểm tra thương thế của đối phương, trải qua một phen [vọng, văn, vấn, thiết], hắn đã xác định, Mễ Lai Khắc hiện tại mất máu quá nhiều, bộ vị yếu hại ở bụng và lưng đều bị thương, nội tạng bên trong cũng có chút vỡ tan xuất huyết, mà trên tay chân y lại có rất nhiều vết thương to nhỏ. Hắn dùng hai tay mình tinh tế vuốt ve qua mỗi một vết thương, cuối cùng tay hắn dừng lại ở hai mắt nhắm chặt của đối phương, giống như đang hi vọng còn có thể nhìn được sủng nịch và ôn nhu trong đôi mắt hắn, hi vọng có thể cảm nhận được hắn đến bên y, cúi đầu nhẹ nhàng cọ trên tay y. Hắn lúc này mới phản ứng lại, hiện tại quan trọng nhất chính là trị thương cho Đại Thước mới đúng, như thế nào từ lúc nãy đến giờ hắn lại luôn ngẩn người như thế. Hắn có chút ảo não bĩu môi, xem ra lực ảnh hưởng của Đại Thước đối với hắn thật sự quá lớn đi. Nghĩ xong, hắn nâng tay lên, đặt ở phía trên Mễ Lai Khắc, tiếp theo bắt đầu vận sinh mệnh lực, chỉ thấy nhiều điểm lục quang tụ tập tại đầu ngón tay của hắn, tiếp theo hào quang bắt đầu càng lúc càng lớn, chậm rãi bao trùm toàn bộ thân thể Mễ Lai Khắc. Mà lúc này, miệng vết thương trên người Mễ Lai Khắc sau khi được lục quang chiếu rọi xuống, lấy mắt thường có thể thấy được chúng đang dần khép lại, miệng vết thương bắt đầu nhỏ đi, lại nhỏ đi rồi chậm rãi biến mất không thấy dấu vết, mà ngay lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, các miệng vết thương đã đều khép lại. Nửa ngày sau, lục quang biến mất không thấy, Lục Văn Thụy lau cái trán đầy mồ hôi, thở ra một hơi, tiếp theo kiềm tra Mễ Lai Khắc, sau khi phát hiện hơi thở cùng nhịp tim của y đều bắt đầu trở nên vững vàng, hắn mới chính thức thở dài nhẹ nhõm, xem ra chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, lại cho y ăn nhiều thứ bổ máu chắc không có vấn đề gì. Lúc Văn Thụy lúc này mới phát hiện phía sau lưng mình đã ướt đẫm, xem ra vừa rồi hắn thật là sợ hãi, hiện tại hắn cảm thấy mình rất may mắn vì đã có được loại năng lực đặc thù này, bằng không Đại Thước…… Vẫn là không nên nghĩ đến, hắn vỗ vỗ hai gò má mình, đột nhiên nhớ tới Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc tựa hồ cũng bị trọng thương, hắn nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên đã có thầy thuốc trị liệu cho hai người, mà Lý Na cùng Pháp Lan đang ở một bên nức nở. Nhìn sắc mặt rất là khó coi của nhóm thầy thuốc kia, Lục Văn Thụy đi ra phía trước, các thầy thuốc đều nhận thức hắn, cho nên mọi người đã nhường vị trí cho hắn. Dù sao bọn họ đối với Ngải thương thế của hai người Tư Đặc là không có cách cứu, Hai người bọn họ bị thương quá nặng. Lục Văn Thụy đầu tiên là xem xét một chút thương thế hai người, Sau khi xác định Tư Nặc là do mất máu quá nhiều mà ngất xỉu, hắn liền quyết định trị liệu cho Ngải Tư Đặc trước, Bởi vì thương thế của hắn có vẻ nghiêm trọng, Hai đạo vết thương trên bụng hắn sâu đến thấy cả nội tạng, thật sự nếu không cứu trị, thì sẽ không còn kịp nữa. Vì thế hắn không hề chần chờ, lại ngưng tụ sinh mệnh lực, lục quang chậm rãi bao trùm Ngải Tư Đặc, Lý Na cùng Pháp Lan ở một bên thấy thế cũng đều ngừng khóc, Bọn họ đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lục Văn Thụy, Khi lục quang chiếu rọi, gương mặt hắn có vẻ phá lệ thần thánh, Bọn họ đều tin tưởng Lục Văn Thụy sẽ vì mọi người mang đến kỳ tích, Hắn cho tới bây giờ đều không có làm cho mọi người thất vọng. Quả nhiên sau một lúc lâu, miệng vết thương trên người Ngải Tư Đặc cũng đều biến mất không thấy, mà lúc này Lục Văn Thụy cũng bắt đầu xuất một lượng mồ hôi lớn, hắn cảm giác thể lực của mình có chút cạn kiệt, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập lên, bất quá vẫn còn phải trị liệu cho Tư Nặc nữa. Hắn cố gắng đi tới trước mặt Tư Nặc, ngưng tụ lục quang vốn có vẻ đã suy yếu rất nhiều, chậm rãi đem miệng vết thương trên người Tư Nặc nhất nhất chữa khỏi. Đợi cho miệng vết thương trên người Tư Nặc đều biến mất không thấy, hắn thật sự chống đỡ không nổi nữa, trong nháy mắt ý thức mơ hồ, hắn giống như nghe được tiếng gọi của Lý Na cùng Pháp Lan. Tạp Lạc Tư ở bên cạnh đang chăm sóc Khoa Lan đã tỉnh lại. Bọn họ yên lặng nhìn chăm chú Lục Văn Thụy thật lâu, cho nên ngay khi hắn té xỉu, Tạp Lạc Tư liền tiến lên đưa hắn ôm vào trong lòng, Khoa Lan cũng vội vàng tiến lên kiểm tra cho hắn, phát hiện hắn do sử dụng năng lực quá độ, thể lực cạn kiệt, ngoài ra cũng không có vấn đề gì khác, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Khoa Lan vừa mới ngất xỉu đi không lâu, liền bởi vì lo lắng Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc mà tỉnh lại, lúc ấy hắn vừa lúc thấy Lục Văn Thụy đang trị liệu cho Mễ Lai Khắc, vì thế hắn cùng Tạp Lạc Tư liền luôn luôn ở một bên nhìn bọn họ, dù sao bản thân hắn là một y sư, cho dù chỉ là nhìn thoáng qua, hắn cũng biết hắn không thể chị hết cho hai người họ, thương thế của bọn họ không chỉ ở ngoài da, trong khi khả năng của hắn chỉ có thể trị ngoại thương mà thôi. Trong một khắc kia, hắn thật sự cảm giác bản thân thực vô lực. Nhưng ngay một khắc sau hắn lại dâng lên hy vọng, bởi vì Lục Văn Thụy xuất thủ, lúc này hắn mới nhớ tới năng lực đặc thù của y, có lẽ ba người Mễ Lai Khắc đều có thể được cứu trợ. Quả nhiên sau nửa ngày, thương thế trên người Mễ Lai Khắc đều khỏi hẳn, tiếp theo là Ngải Tư Đặc, sau đó là Tư Nặc. Ngay thời điểm hắn hoàn toàn yên lòng, không nghĩ tới Lục Văn Thụy đã bị ngã gục. Hắn nhìn Lục Văn Thụy trong lòng Tạp Lạc Tư, trong lòng có chút cảm khái. Đứa nhỏ này thật làm người khác đau lòng. Vừa mới biết năng lực của bản thân không lâu, liền phải sử dụng một lượng lớn như vậy, khó trách y bị thoát lực. Hiện tại thực may mắn là lúc trước Mễ Lai Khắc đã mang y về bộ lạc, bằng không hôm nay có lẽ…… [Y-H: cái đó gọi là ý trời- ko phải, là ý tác giả. (^_^)] Mà bất đồng với Khoa Lan đang cảm khái ở trong lòng, Tạp Lạc Tư lại có chút đau đầu, bởi vì vừa rồi hắn đã chú ý tới tầm mắt của mọi người chung quanh, đặc biệt là bốn vị tộc trưởng còn lại. Ngay khi Lục Văn Thụy bắt đầu trị thương cho Mễ Lai Khắc, bọn họ đã bắt đầu đem lực chú ý tại toàn bộ lên những tia sáng màu xanh từ trên người Lục Văn Thụy. Đợi khi nhìn thấy Lục Văn Thụy đem một Mễ Lai Khắc thương thế đầy mình như vậy mà lập tức trị khỏi, bọn họ cho dù muốn che giấu cũng không thể che đi ánh mắt hiếu kì cùng khiếp sợ. Tiếp theo lại nhìn thấy y tiếp tục chữa thương cho Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc, ánh mắt của bọn họ đã muốn sắp nổ tung. Khi nhìn thấy Lục Văn Thụy té xỉu, Kiệt Lạp Đặc tựa hồ là muốn ra tay đến dìu, nhưng Tạp Lạc Tư cũng sẽ không để giống cái mà con trai nhà mình nhìn trúng cho người khác ôm, cho nên hắn liền giành trước đem người ôm vào trong lòng. Bất quá, đối với ánh mắt kỳ quái của mọi người cùng cái nhìn đầy ghen tị cùng ai oán của bốn vị tộc trưởng còn lại, hắn cảm giác bản thân áp lực rất lớn. Xem ra nếu không cho bọn họ một lời giải thích, bọn họ sẽ không bỏ qua cho hắn. Vì thế Tạp Lạc Tư phân phó tộc nhân đem ba người Mễ Lai Khắc nâng trở về, lại phân phó những người khác đem thi thể của ba thú nhân kia đi khâm liệm, chuẩn bị ngày mai cử hành nghi thức hoả táng cho bọn họ, tiếp theo hắn đem Lục Văn Thụy giao cho Khoa Lan, Pháp Lan cùng Lý Na , chính hắn thì cùng đi với mấy tộc trưởng thảo khác luận chuyện đã xảy ra hôm nay, thuận tiện nói cho bọn họ biết một chút về năng lực của Lục Văn Thụy. Sau khi Tạp Lạc Tư an bài xong, mọi người bắt đầu khẩn trương hành động. Vài thú nhân tìm đến mấy khối da thú lớn, đem thi thể ba thú nhân đặt lên trên, tiếp theo hai người ở một bên nâng bọn họ lên, một bên đi theo là vài giống cái đang khóc cùng một số thú nhân có sắc diện không được tốt lắm, phỏng chừng là bọn hắn là người nhà và bằng hữu của ba thú nhân xấu số kia. Ba người Pháp Lan suy nghĩ một chút, liền đơn giản đem Lục Văn Thụy và Mễ Lai Khắc về trong nhà của Khoa Lan, bởi vì vừa rồi, các tộc nhân đã đem Ngải Tư Đặc và Tư Nặc về đó, đấy là một gian phòng/ nhà trống rất lớn mà Khoa Lan chuyên dùng để chữa bệnh, vừa lúc để cho bốn người vào đó, hơn nữa, tập trung như vậy sẽ dễ chiếu cố hơn. Tạp Lạc Tư cùng bốn vị tộc trưởng còn lại đi tới một phòng chuyên môn dùng cho bọn hắn thảo luận sự tình. Sau khi năm người ngồi xuống xuang quanh cái bàn, Kiệt Lạp Đặc cùng mấy vị kia cứ nhìn chằm chằm vào Tạp Lạc Tư vẫn lăng yên như cũ. Cảm nhận được ánh mắt lửa nóng của bọn họ, Tạp Lạc Tư ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: ”Các ngươi cũng đều thấy được, Lục Văn Thụy là giống cái có phát đồng dị sắc, năng lực của hắn là sinh mệnh lực. Ở trong bộ lạc đều có ghi lại, nó gần giống như năng lực chữa khỏi, nhưng năng lực của hắn mạnh hơn một chút, nó là một loại năng lực đặc thù|” Hắn giải thích ngắn gọn một chút, nhìn bốn người còn lại tựa hồ còn muốn nói chút gì đó, cho nên hắn liền tiếp tục mở miệng nói: ”Về phần ta vì cái gì không có thông tri cho các ngươi biết, đó là bởi vì Lục Văn Thụy là giống cái mà tiểu nhi tử của ta Mễ Lai Khắc mới mang về bộ lạc hai tháng trước, chúng ta ngoài việc biết trước đây y luôn sống tại Hắc Chiểu rừng rậm thì không biết thêm gì nữa .” Một câu rất là thoải mái, nhưng chính vì một câu như vậy mà hoàn toàn phá hỏng chất vấn cùng làm khó dễ của mấy người còn lại, điều này làm cho Kiệt Lạp Đặc cùng các vị kia cảm giác có chút buồn bực, Tạp Lạc Tư thật sự là một lão hồ li a, trong lòng bọn họ cảm thán. Mấy người lặng im một lát, tiếp theo bọn họ lại hỏi: ”Như vậy là hắn vừa tới bộ lạc các ngươi, hắn hẳn là vẫn chưa trưởng thành đi, nếu chúng ta đưa ra lời mời với hắn để cho hắn đến bộ lạc của chúng ta, ngươi hẳn là sẽ không phản đối đi?!” Mọi người ngẫm lại không quá cam tâm, loại năng lực này thật sự quá mức đặc thù, nếu hiện tại đã biết Lục Văn Thụy nguyên bản không phải người của Thái Cách bộ lạc, như vậy có lẽ bọn họ còn có hy vọng, như thế nào cũng muốn tranh thủ một chút. Sau khi nghe được lời nói của bọn họ , Tạp Lạc Tư hơi hơi câu khóe miệng, rất bình tĩnh nói: ”Đương nhiên có thể, nếu hắn nguyện ý.” Ha ha, hiện tại Lục Văn Thụy một lòng đều đặt tại trên người tiểu nhi tử nhà mình đâu, các ngươi đến hỏi đi, nhất định sẽ thất vọng mà về, không thấy được lúc nãy khi y vừa mới nhìn đến Mễ Lai Khắc bị thương thì có bao nhiêu khẩn trương sao? (^_^). Kiệt Lạp Đặc bọn họ đương nhiên không biết trong lòng đối phương đang nghĩ cái gì, chỉ biết là khi bọn họ nghe thấy câu trả lời vừa lòng đều rất là vui vẻ mà ly khai, phỏng chừng là vội vàng trở về suy nghĩ cách mời Lục Văn Thụy đến bộ lạc của mình. Cho nên lần này trong cuộc đàm luận giữa năm vị tộc trưởng, một khi giao thủ, Tạp Lạc Tư liền lấy một địch bốn, hoàn thắng, xem ra bọn họ không phải cùng cấp bậc với hắn, hắn thật đúng là thắng mà không cần tốn nhiều sức! Ngay lúc này, nhóm người Lục Văn Thụy đều đã bị sắp đặt nằm trên giường, Lý Na cùng Pháp Lan chiếu cố Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc, mà Khoa Lan là chiếu cố hai bên, một hồi nhìn xem hai đứa con nhà mình một hồi lại nhìn xem Lục Văn Thụy. Bởi vì trong phòng chỉ có hai cái giường lớn, cho nên Tư Nặc cùng Ngải Tư Đặc bị đặt ở trên một cái giường, mà Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc thì chiếm cứ chiếc giường còn lại, này xem như hai người bọn họ là lần đầu tiên đồng giường cộng chẩm đi (^_^),đáng tiếc hai đương sự bây giờ còn chưa có tỉnh. Mãi cho đến khi Tạp Lạc Tư an bài xong hết mọi chuyện trở về nhà, mấy người bọn họ cũng vẫn chưa tỉnh lại, lúc này sắc trời bên ngoài đã càng ngày càng tối, nhóm người Khoa Lan đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Ba người nghĩ Mễ Lai Khắc bọn họ cần phải bồi bổ một chút, cho nên trong mấy bát canh, Khoa Lan đều thả chút thảo dược bổ dưỡng. Tiếp theo, bọn họ đem đồ ăn đều bày ra hết rồi bắt đầu ngồi xuống ăn cơm chiều. Bởi vì hôm nay xảy ra loại chuyện này, tuy rằng cuối cùng ba người Mễ Lai Khắc đều được Lục Văn Thụy cấp trị, nhưng cảm xúc của mọi người vẫn không quá cao, dù sao trong bộ lạc bọn họ đã chết ba cái thú nhân. Trong bốn người chỉ có Tạp Lạc Tư vẫn rất trấn định như cũ, có lẽ đây là khí tràng của tộc trưởng. Sau khi mọi người ăn xong, Khoa Lan bọn họ liền bưng canh bát đi “Phòng bệnh” cách vách, nhìn thấy đám người Mễ Lai Khắc có vẻ vẫn chưa tỉnh lại, mà chính bọn họ, hôm nay sau một hồi kinh hoàng đều tiêu hao thể lực nhiều lắm, mọi người đều đã mệt chết đi, cho nên Khoa Lan đề nghị hai người Lý Na cùng Pháp Lan ngủ ở phòng của Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc. Mà lúc này trong căn phòng im ắng, Lục Văn Thụy nhẹ tay di động một chút, hắn cảm giác toàn thân mình bủn rủn vô lực, đột nhiên nhớ tới hắn vì cứu nhóm người Mễ Lai Khắc mà sử dụng rất nhiều sinh mệnh lực, xem ra là thể lực cạn kiệt. Tiếp theo hắn chậm rãi mở hai mắt, không nghĩ tới lọt vào ánh mắt của hắn lúc này chính là khuôn mặt đang ngủ say của Mễ Lai Khắc, lúc này đối phương đã khôi phục hình người, y hô hấp thực nhẹ nhàng, tựa hồ đang ngủ rất ngon, bất quá sắc mặt của y có chút tái nhợt, phỏng chừng là do mất máu quá nhiều. Lục Văn Thụy vừa cẩn thận đánh giá dung nhan khi ngủ của Mễ Lai Khắc, vừa nắm lấy bàn tay của đối phương, đột nhiên cảm giác trong lòng ấm áp, tràn đầy. Hắn vươn tay phải của mình tinh tế vẽ phác thảo hình dáng khuôn mặt của đối phương, hiện tại hắn mới phát hiện bản thân có bao nhiêu lưu luyến độ ấm của đối phương. Lục Văn Thụy bắt đầu tinh tế nghĩ lại từng việc từ khi hai người quen biết tới nay, sau khi sơ ngộ trong Hắc Chiểu rừng rậm, Đại Thước cứ như vậy tồn tại xung quanh hắn, mỗi khi chỉ cần hắn vừa quay đầu lại là có thể thấy thân ảnh của đối phương, cho nên hắn mặc nhiên xem Đại Thước là bạn. Nhưng là hôm nay nhìn thấy đối thương bị trọng thương, đang hấp hối, và được người khác nâng trở về, hắn lần đầu tiên ý thức được, Đại Thước có lẽ cũng sẽ rời xa hắn, tỷ như bởi vì tử vong. Tại một khắc kia, hắn cảm giác trái tim của mình đau nhức, quả thực không thể hô hấp, đợi cho thật lâu về sau khi hắn bình tĩnh lại, hắn mới ý thức được có lẽ trong thời gian trãi qua cùng nhau, hắn có thể đã yêu Mễ Lai Khắc, yêu mến bạch mao lão hổ bị thương ngã ở trước cửa sơn động của mình, yêu thích nam nhân cho tới nay đều làm bạn với hắn, quan tâm hắn. Suy nghĩ thông suốt, Lục Văn Thụy cảm giác đủ loại rối rắm trước kia đều trở nên rõ ràng, nếu đã yêu đối phương, đương nhiên sẽ không tự giác bị đối phương hấp dẫn, vì đối phương mà mặt đỏ tim đập, đối với đối phương mềm lòng thỏa hiệp. Hiện tại việc này cũng là điều đương nhiên, ở thế giới thú nhân này, hắn là một giống cái yêu thích một thú nhân mà thôi. Đây là một chuyện hết sức bình thường. [Y-H: từ đầu cho đến giờ ai cũng đều nghĩ chuyện này bình thường, chỉ có em là nghĩ ko giống người ta thôi] Nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy hạ quyết tâm, trước kia đều là Đại Thước chủ động, lần này hắn nhất định ra tay trước y, đợi y tỉnh lại lập tức sẽ ngỏ lời: “Đại Thước, chúng ta ở cùng một chỗ đi!” Trong lòng nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy liền nhẹ nhàng nói ra. Không nghĩ tới vừa dứt lời, chợt nghe thấy một tiếng rất mỏng manh “Được”, Lục Văn Thụy kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với cặp mắt ôn nhu màu thâm lam của Mễ Lai Khắc, hắn lập tức có chút ngượng ngùng nên rút ngón tay của mình vốn đang chạm trên mặt đối phương trở về, tiếp theo cúi đầu hít sâu một hơi. Nếu đã quyết định thì sẽ không lùi bước, Lục Văn Thụy thầm cổ vũ cho bản thân, tiếp theo hắn lại ngẩng đầu lên đến, ánh mắt thực kiên định cũng thực quyết tuyệt, hắn nhìn chằm chằm vào Mễ Lai Khắc, sau đó nhẹ nhàng nói: ”Đại Thước, ta đã quyết định, chúng ta ở cùng một chỗ đi. Ngươi có nguyện ý từ nay về sau đều cùng ta sinh hoạt chung không?” Mễ Lai Khắc nghe xong, hai mắt sung sướng nheo lại, sau đó khẳng định hồi đáp: ”Ta nguyện ý, ta nguyện ý, Thụy, ta nguyện ý!” Thanh âm của hắn tuy rằng bởi vì thân thể có chút suy yếu mà không phải rất lớn, nhưng trong giọng nói có chứa rất nhiều niềm vui sướng rấ dễ nhận ra. Lục Văn Thụy nhìn ánh mắt lấp lánh của Đại Thước đồng học, nhịn không được tiến lên hôn vào môi y một cái, tiếp theo hắn cũng lộ ra một nụ cười sáng lạn, rất là cao hứng nhìn Mễ Lai Khắc bởi vì bị hắn đánh lén mà trở nên ngây ngốc. Mà Mễ Lai Khắc, sau khi Lục Văn Thụy rời đi môi của hắn một lúc lâu, hắn mới hồi phục tinh thần lại, nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt đối phương, hắn cũng bật cười theo, tiếng cười tràn ngập thỏa mãn cùng vui mừng. Lúc này hai người Ngải Tư Đặc ở giường bên cạnh cũng bị hai kẻ yêu nhau làm tỉnh, nghe được lời đối thoại của hai người, hắn rốt cục yên tâm bỏ đi đoạn tình yêu của mình dành cho Lục Văn Thụy. Đối phương ở cùng Mễ Lai Khắc mới thật sự hạnh phúc, mà hiện tại hắn cũng đã có đối tượng muốn sống cùng cả đời, như vậy là tốt rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]