Đợi cho Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc kéo hai con mồi to lớn trở về, còn chưa đi tới cửa, rất xa đã nghe được mùi thức ăn. Hai người không tự kìm hãm mà hấp hấp cái mũi, liếc nhau, đều bật cười. Xem ra bữa tối hôm nay thực đáng giá chờ mong nga. Nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lục Văn Thụy đang bưng trong tay thịt cuộn khoai tây cùng gà hầm khoai sọ, ngẩng đầu lên, hướng phía bên ngoài hô một câu: “Các ngươi đã trở lại, cửa không có cài then, trực tiếp đẩy là được.” Hai người à một tiếng, đẩy cửa vào. Nhìn thấy hai người vào được, Lục Văn Thụy buông bát đồ ăn trong tay, tiếp tục nói: “Các ngươi buông con mồi xuống trước, sau đó chạy nhanh đi rửa tay, xong rồi lại đây trước ngồi ghế chờ một chút đi. Ta nơi này chỉ còn lại có một con gà rừng cùng một con vịt hoang, không có loại thịt khác, cho nên đã làm một món gà hầm khoai sọ và một món canh vịt hoang nấu nấm, còn lại làm chút gà hầm khoai tây, thêm một món rau trộn, điểm tâm ngọt sau khi ăn xong là canh khoai lang ngọt”. Nói xong, hắn thấy hai người vội vàng đi rửa tay. Tiếp theo hắn xoay người, mang đến hai chén nước đặt trên bàn trúc, sau đó bưng từng món đồ ăn lên bàn, tiếp theo phải đi xử lý con mồi. Đợi cho hai người rửa tay đi ra, nhìn thức ăn trên bàn cùng với hai chén nước, biết là cấp chính mình nên đều cầm lến uống hết. Nước mát mang theo mùi hoa cúc thơm ngát, xẹt qua đầu lưỡi trải qua yết hầu chảy vào trong cơ thể, nhất thời cảm giác ngũ tạng lục phủ đều sảng khoái lên. Uống nước xong, hai người thuận thế ngồi xuống bên cạnh bàn, lại rót cho mình một chén nước, sau đó một tay cầm chén nước, một tay cầm lên một miếng thịt cuộn khoai tây nóng hầm hập, thơm ngào ngạt, cắn một ngụm, thịt gà trơn mềm cùng với hương vị đặt trưng của khoai tây tán ra trong miệng làm cho ánh mắt hai người lập tức sáng lên, sau đó liền dùng thức ăn với một khí thế ngất trời. Lục Văn Thụy xử lý xong con mồi, ngẩng đầu lên liền thấy hai huynh đệ đang ăn thật sự hăng say. Nhìn đến mắt của hai người đều nheo lại, cảm giác bọn họ rất giống hai con mèo đang thoả mãn, thực đáng yêu. Trong lòng nghĩ như vậy, nên khi quay đầu thấy được ánh mắt nhu hòa hướng tới mình, hắn cũng liền đáp lễ nỡ ra một nụ cười nhợt nhạt, sau đó tiếp tục chuẩn bị cơm chiều. Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc tuy rằng đều thực thỏa mãn với món thịt cuộn khoai tây, nhưng tầm mắt hai người vẫn quay chung quanh nhìn Lục Văn Thụy. Bởi vì hắn không cho hai người hỗ trợ, cho nên bọn họ đành phải ngồi bên cạnh nhìn. Nhìn động tác Lục Văn Thụy nhanh nhẹn nhanh và gọn gàng xử lý tốt hai con mồi to lớn. Ngải Tư Đặc rất là ngạc nhiên. Giống cái này thật sự rất khác, mỗi lần nhìn thấy y đều gây cho hắn cảm giác không giống nhau, điều này làm cho hắn đối với Lục Văn Thụy càng thêm si mê. Còn Mễ Lai Khắc thì trước sau như một thưởng thức Lục Văn Thụy. Mỗi lần hắn nhìn Thụy làm đồ ăn đều cảm thấy Thụy giống như là đang biểu diễn. Nhìn trên gương mặt tinh xảo của y lộ ra vẻ nhàn nhã tự nhiên, nhìn dáng người thon dài cao gầy của y, mỗi động tác đều có thể làm cho người ta dễ dàng nhận ra sự khéo léo của y. Lúc xử lý con mồi, mỗi khi y giơ tay chém xuống đều lộ ra khí chất tiêu sái, bình tĩnh tự nhiên cầm cái sạn, cẩn thận chu đáo thêm gia vị, kiên nhẫn chờ đợi thức ăn được nấu chín, sạch sẽ lưu loát bày thức ăn lên bàn khi, toàn bộ quá trình được Thụy làm như nước chảy mây trôi, thông thuận vô cùng. Mặc kệ trong lòng hai người này đang suy nghĩ cái gì, Lục Văn Thụy vẫn đang tự hoàn thành phần nấu đồ ăn của mình. Sau khi làm tốt phần lớn thịt nướng, hắn lại đem số thịt còn lại băm nhỏ, thuận tiện làm thành thịt viên, tuy rằng không có tương du nên không thể làm thành *hồng thiêu sư tử đầu*,thật đáng tiếc, nhưng nơi này có hoa quả làm thành tương hoa quả, sau để một ít phấn khoai lang vào nồi, cũng có vẻ tươi mát ngon miệng, nhìn một đám kim hoàng sắc thịt viên lớn nhỏ, ân, nghe có chút hương vị, xem ra đây là một món ăn mới không tệ. Bưng đồ ăn đi vào bên bàn, Lục Văn Thụy liền nhìn thấy hai người với đôi mắt to sáng trông suốt giống nhau, vẻ mặt tương tự, tuyệt đối sẽ không làm cho người ta nhận sai hai người không phải thân huynh đệ. Không nghĩ tới Ngải Tư Đặc bình thường nhìn thực thành thục, nhưng hiện tại xem ra giống như Mễ Lai Khắc đều thực đáng yêu, quả nhiên thức ăn mới là vương đạo sao? Ba người vây quanh chiếc bàn không lớn lắm để ăn cơm chiều. Trong lúc đó, trừ bỏ việc Ngải Tư Đặc cầm đũa không ngừng gắp thức ăn thì bữa cơm nói chung là rất hài hòa khoái trá. Sau khi đem hết thảy thức ăn trên bàn đều tiêu diệt sạch sẽ, Lục Văn Thụy mang ra ba chén lớn canh khoai lang ngọt nóng hổi cấp ba người. Sau khi ăn cơm no, ba người đi bộ dọc theo sông trước nhà. Đó là do Lục Văn Thụy đề nghị làm vận động tiêu thực. Vì thế Mễ Lai Khắc cùng Lục Văn Thụy bình tĩnh vừa đi vừa trò chuyện. Mà Ngải Tư Đặc vốn không hiểu hành động này có tác dụng gì nên bị tụt lại phía sau. Tuy nhiên rất nhanh sau đó liền đuổi kịp cước bộ của hai người phía trước, cùng họ nói cười. Một đường đi tới, trong lúc đó không khí giữa ba người rất là hòa hợp. Xa xa nhìn lại, thân ảnh ba người dưới ánh trăng ảnh được phản chiếu ở trong nước. Nhìn ba ảnh ngược trên mặt nước, tựa hồ không cần phải đi hâm mộ cổ nhân *“Nâng chén yêu Minh Nguyệt, đối ảnh thành ba người”*[Y-H: các bạn xem chú thích của Sukute ở bên dưới nha]. Tuy rằng bọn họ không uống rượu, nhưng lúc này đang là màn đêm yên tĩnh, có nhau làm bạn, bọn họ một chút cũng không cô đơn. Buổi sáng hôm nay, sau khi rửa mặt đơn giản, Lục Văn Thụy đi vào phòng bếp làm một bữa sáng nhẹ, ăn thêm một vài trái cây mà Mễ Lai Khắc hái đến, sau đó liền đi ra cửa. Hắn đi ra cửa, chậm rãi tiêu sái dọc theo bờ sông. Trên đường đi, hắn nhìn thấy một ít giống cái đang giặt quần áo tại bờ sông. Bên người bọn họ có một ít tiểu hài tử quay chung quanh. Nhìn những tiểu lão hổ này rất giống với tiểu miêu. Bọn họ đang truy đuổi chơi đùa. Nhìn hình ảnh bình thản ấm áp như vậy, không khỏi làm người ta muốn hướng đến một cuộc sống yên ổn thật sự. Nhìn thấy Lục Văn Thụy đi lướt qua mình, mấy giống cái này đều lộ ra tươi cười ôn hòa hữu hảo. Còn có một ít giống cái cùng tiểu hài tử có vẻ hướng ngoại thì tiến đến chào hỏi hắn. Đều này cho hắn cảm giác người trong bộ lạc rất thuần phác và hữu hảo, thật sự là so với bộ lạc trước kia của An thì mạnh hơn nhiều lắm, có thể cũng là nhờ tộc trưởng có cách quản lý, hoặc là vì lịch sử phát triển của bộ lạc đều luôn rất tốt, hệ thống quản lý đều có vẻ thành thục, cho nên các tộc nhân cũng có vẻ ôn hòa. Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được mỉm cười với mọi người chung quanh, và hắn vẫn giữ nụ cười như thế chậm rãi tiêu sái. Đi được một lúc liền nhìn thấy Mễ Lai Khắc hướng bên này đi tới. Tầm mắt hai người mới chạm nhau trên không khí liền đều theo bản năng tránh đi ánh mắt của đối phương. Loại tình huống này vẫn liên tục xảy ra sau khi sự kiện vào sáng sớm hôm kia phát sinh, không khí lập tức trở nên có chút xấu hổ. Vẫn là Lục Văn Thụy phá đi cục diện quẫn bách trước. Hắn ho nhẹ một tiếng, đối với Mễ Lai Khắc cười cười nói: “Đại Thước, ta đang muốn đi tìm ngươi đây. Ngươi tới tìm ta là có chuyện gì sao?” Mễ Lai Khắc cũng rất nhanh hồi thần. Gần đây, khi hắn nhìn thấy mặt Thụy thì không thể khống chế mà nhớ tới buổi sáng sớm xinh đẹp kia, sau đó ánh mắt của hắn sẽ không tự chủ được mà mục kích đôi môi mê người của Thụy. “Đúng vậy, Thụy. Ta tới là bởi vì phụ thân bảo ta tới mời ngươi buổi tối hôm nay đến nhà của ta ăn cơm, hoan nghênh ngươi gia nhập bộ lạc chúng ta. Cha vì việc này đã chuẩn bị vài ngày rồi, nói là phải chuẩn bị bữa tối phong phú một chút để chiêu đãi ngươi. Đúng rồi, đây là quần áo mà cha bảo ta mang đến cho ngươi. Cha nói là dưa theo kích cở của ngươi mà làm. Ngươi xem xem, có thích hay không?” Nghe Mễ Lai Khắc nói liên tục, Lục Văn Thụy không khỏi bật cười, thân thủ tiếp nhận quần áo đối phương đưa qua. Đây là một kiện quần áo giống như trường bào ở cổ đại, dùng vải bố làm thành, sờ lên mặc dù có chút thô ráp, không thoải mái giống như vải bông, nhưng so với chỉ có thể mặc da thú suốt bốn mùa thì bộ này có thể nói là xa xỉ. Hắn mơn trớn đường may tinh tế trên quần áo, nơi tay khửu tay còn thiết kế thêm một chi tiết đặc biệt, thật là một thợ khéo a! Hắn xem qua quần áo, thấy ở hai khuỷu tay, vai cùng nách đều dùng chỉ đôi may đi may lại nhiều lần, đặc biệt may thêm hai khối da thú bên ngoài khuỷu tay phòng ngừa bình thường ma sát nhiều sẽ dễ bị rách. Nhìn kiện quần áo hoàn chỉnh, không khó nhìn ra người làm quần áo này rất cẩn thận. Nhẹ nhàng vuốt ve da thú trên mặt quần áo, trong lòng Lục Văn Thụy ấm áp. Nguyên lai cảm giác có người quan tâm thật sự tốt lắm. Hiện tại hắn thật sự có hiểu những gì cổ nhân lời *“Từ mẫu trong tay tuyến, du tử trên người y”*[Y-H: xem chú thích của Sukute bên dưới nha]. Mễ Lai Khắc nhìn vẻ mặt cảm động của Lục Văn Thụy lúc vuốt ve quần áo mà cha hắn làm, trong lòng hiểu rõ, trước đây Thụy nhất định là rất cô độc, chưa từng có ai vì y làm một kiện quần áo đi. Thụy thật đáng thương. Y hẳn là đáng giá với những thứ tốt nhất. Y phải được mọi người quý trọng mới phải. Chính hắn về sau nhất định đối với y rất tốt. Trong lòng nghĩ như vậy, hắn nhìn Lục Văn Thụy vẫn còn đang cảm động, thật lâu còn chưa có phục hồi lại tinh thần, trong lòng không khỏi thở dài một hơi. Tiến lên từng bước, nhẹ nhàng chạm vào hai bờ vai của y, hắn cảm giác được thân thể y chợt cứng ngắc một chút, nhưng rất nhanh liền từ từ thả lỏng. Điều này làm cho hắn hơi đắc ý. Xiết chặt cánh tay ôm thiên hạ đang yên lặng thêm một chút, đột nhiên cảm giác phần thiếu khuyết trong lòng hắn đã muốn được lấp đầy. Cái loại cảm giác phong phú này nói cho hắn biết chỉ cần Thụy luôn ở trong vòng tay của hắn thì hắn giống như có được toàn thế giới. Hai nam tử có diện mạo xuất sắc gắt gao ôm nhau trong một buổi sáng sớm yên tĩnh giống như bọn họ đã ôm nhau như vậy được thiên thiên vạn vạn năm, nháy mắt này tựa hồ là vĩnh hằng. Ngải Tư Đặc đi theo sau Mễ Lai Khắc nhìn thấy một màn này, tuy rằng hắn cũng thích Văn Thụy, nhưng hắn không thể không thừa nhận, hai người kia thật xứng đôi. Trong dĩ vãng, khi hai người kia đứng chung một chỗ liền tạo ra một bầu không khí ấm áp, mà hiện tại, một khắc hai người này gắt gao ôm nhau lại có vẻ vô cùng hài hòa, làm cho người ta không đành lòng đi quấy rầy bọn họ. Hắn yên lặng nhìn hai người còn đắm chìm trong thế giới của chính họ, lần đầu tiên cảm thấy có lẽ hắn hoặc là bất luận kẻ nào khác đều không thể chen vào giữa hai người bọn họ. Mang theo loại giác ngộ này, hắn lặng lẽ xoay người ly khai khỏi địa phương không thuộc về mình. Có lẽ hắn nên hảo hảo ngẫm lại xem bản thân có nên tiếp tục kiên trì hay không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]