Một người một hổ bay cả đêm trên không trung thẳng khi bình minh đến, mặt trời mới lên, trước mắt mới lại xuất hiện một mảnh rừng cây có thể nghĩ ngơi hồi phục , đi đến một bờ sông, Mễ Lai Khắc chậm rãi hạ xuống.
Đợi cho Lục Văn Thụy từ trên lưng leo xuống, hắn mới cuộn thành một đoàn trên mặt đất, đôi hổ đồng bán híp, miệng cũng phát ra âm thanh hô hấp dồn dập hổn hển, thân thể thật lớn tê liệt ngã xuống bên bờ sông.
Lục Văn Thụy nhìn bạch mao lão hổ nằm im như vậy cảm giác có chút đau lòng, dù sao thì ngày hôm qua bọn họ đã chạy một ngày một đêm, chỉ có một ít thời gian là dừng lại ăn bữa tối, sau đó hắn tắm rửa một chút, Mễ Lai Khắc đều không có nghỉ ngơi thả lỏng qua.
Hơn nữa trên một đường tới đây đều là Đại Thước xuất lực, liên tục bay trên không trung lâu như vậy, cường hãn như Mễ Lai Khắc cũng đã kiên trì rất nhiều rồi, bằng không y cũng sẽ không ở trước mặt hắn lộ ra biểu tình mệt mỏi đến cực điểm như vậy. Bình thường, Mễ Lai Khắc quả thực cậy mạnh, lúc trước khi hắn vì y xử lý miệng vết thương thì không khó nhìn ra.
Đến bên bờ sông, nhìn nước sông coi như là trong suốt, Lục Văn Thụy lấy trong hành lý ra một khối da thú sạch sẽ, thấm ướt, tái lấy ra ống trúc múc đầy nước sông, sau đó đi đến trước mặt bạch mao lão hổ, yêu thương nhu nhu mao nhung trên đầu đối phương , đem ống trúc đưa tới gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-thu-nhan-da-sinh-oa/1358645/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.