Tiếng ‘cảm tạ’ của Yến Lâm Tích khiến hai người hoảng lên. Tiểu Mẫn Tử tay có chút run, vội vã quỳ xuống.
Yến Lâm Tích dở khóc dở cười: “Các ngươi quỳ làm chi, chỉ là một tiếng tạ ơn, các ngươi việc gì phải hồn vía lên mây như vậy?”
Tiểu Phúc Tử và Tiểu Mẫn Tử liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ, chủ tử tựa trời cao, làm gì có người chủ nào đi nói lời cảm tạ với nô tài? Hành xử như vậy không phải dọa người hay sao?
“Đứng lên đứng lên, lần sau không cần quỳ nữa.” Yến Lâm Tích phất tay, ý bảo bọn họ đứng dậy rồi nói, “Chỗ này thoạt nhìn giống nơi ở của nữ nhân, các ngươi biết tại sao Hoài vương an bài ta ở đây không?”
Tiểu Mẫn Tử chần chờ một chút, đáp: “Bẩm bệ hạ, nơi này là Tích Nguyệt lâu sau phủ Hoài vương, nghe nói là chỗ ở của lão Vương phi quá cố.”
“Mẫu thân của Hoàng Phủ Lạc?” Yến Lâm Tích kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy.” Tiểu Phúc Tử gật đầu: “Nghe nói thân phụ Hoài vương đặc biệt yêu mến vị Vương phi này. Năm xưa, khi được gả Bảo Nguyệt công chúa, lão Hoài vương xây chỗ ở riêng cho nàng, ưu ái như trân bảo. Từ khi Vương phi sinh hạ Hoài vương điện hạ, thân thể luôn luôn bất hảo. Không lâu sau khi nàng bệnh nặng qua đời, lão Vương gia cũng vì thương nhớ ái thê mà đi theo.”
Tiểu Mẫn Tử nói tiếp: “Ở đây vẫn lưu giữ nhiều kỷ vật của lão Vương phi lúc sinh tiền. Hoài vương tuy có không ít thị thiếp, nhưng chưa một ai được đến đây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-thi-tam-ba-thai-thuong-hoang/1590091/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.