*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDIT + BETA: Jeong
—————————————-
Mắt thấy lão gia nhà mình bị người ta đánh, hạ nhân đứng ở một bên hoảng loạn không thôi, chỉ là lúc nhìn bộ dáng động thủ tàn nhẫn của người kia, y còn là Đại tướng quân đồng thời cũng là thân thích trong phủ, bọn họ cũng không dám đi lên kéo ra.
Vẫn là quản gia nghe thấy động tĩnh lớn liền đến bắt gặp được cảnh tượng như vậy, xoay người chạy nhanh đến hậu viện.
Từ Kinh Thương vẫy tay đấm mạnh vào những chỗ đau nhất trên người, làm người đang bị đánh đau đến la như quỷ khóc sói gào, nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì không thấy vết thương gì.
Thân là tướng quân, mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng là thứ cần thiết, trước lúc quản gia nhanh như chớp chạy đến thì Từ Kinh Thương đã chú ý tới, chỉ là lười để ý mà thôi, lúc này dư quang quét về hướng một đám người ở một bên, đấm mạnh thêm hai đấm sau đó đem người trong tay ném xuống đất.
Tuy rằng đã được buông ra nhưng đau đớn vẫn từng trận từng trận từ trong xương truyền ra, khiến cho Ôn Tín la như quỷ khóc sói gào.
Người bên cạnh đứng xem, Ôn Tín trừ bỏ quần áo và tóc tai có chút loạn thì từ trên xuống dưới nhìn không ra thương tích gì.
Hạ nhân cảm thán vị tướng quân này nhìn như ra tay nặng như vậy nhưng thực ra người ta cũng đã thủ hạ lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-than-huc/764317/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.