EDIT + BETA: Jeong
—————————–
Thời điểm Ôn Thần Húc tỉnh lại đầu có chút choáng, giơ tay xoa xoa cái trán, cậu mở mắt ra hướng ra ngoài nhìn, muốn nhìn một chút chính mình đã ngủ bao lâu rồi.
Nhưng khi nhìn đến người đang ngồi bàn bên cạnh. Há miệng thở dốc, muốn kêu hắn nhưng nhất thời lại rối rắm. Kêu “Hoàng thượng” thì cảm thấy có chút kì kì, kêu “Sở Thịnh Thần” thì lại không tốt lắm, tổng thể không thể không lễ phép mà gọi một tiếng “Này” đi?
Khi cậu đang bận rối rắm, Sở Thịnh Thần như cảm giác được quay đầu lại, sau đó đi đến mép giường.
– Nghĩ gì vậy?
– Nghĩ nên gọi ngươi như thế nào mới tốt.
Thuận miệng trả lời xong Ôn Thần Húc mới hậu tri hậu giác phát hiện hắn đang đứng ở mép giường.
– Huyên Nghiêu.
Nghe được hai chữ, Ôn Thần Húc khó hiểu nhìn hắn.
– Tự của ta.
– Huyên Nghiêu.
Ôn Thần Húc thử gọi một tiếng, cảm thấy cũng không tính là khó đọc.
Dùng tay chống giường ngồi dậy, Ôn Thần Húc hỏi:
– Ta ngủ bao lâu rồi.
– Hơn một canh giờ. (1 canh giờ = 2 tiếng)
Trả lời xong, Sở Thịnh Thần đem xe lăn kéo tới thuận tay bế cậu đặt lên.
– Tối hôm qua ngủ không tốt?
Ngáp một cái, Ôn Thần Húc chớp chớp mắt có chút muốn ngủ, duỗi tay sờ đến cái ly nhỏ trên đầu giường phát hiện bên trong không có nước, cậu ngẩng đầu.
– Ta muốn uống nước.
Sở Thịnh Thần đi đến bên cạnh bàn rót cho cậu một chén nước, cậu còn chưa kịp cầm lấy thì ly đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-than-huc/764290/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.