EDIT + BETA: Jeong
——————————–
– Làm sao vậy?
Tuy rằng nghe rõ đối thoại của hai người nhưng khi bị hắn nhìn như vậy Ôn Thần Húc vẫn không hiểu ý tứ của hắn.
Sở Thịnh Thần nói:
– Nếu như không có ai thì ngươi có thể gọi ta bằng tên.
Mặc dù không biết gọi hắn như thế nào mới tốt nhưng khi nghe hắn nói như vậy, Ôn Thần Húc cảm thấy gọi cả tên họ cũng không ổn lắm, hơn nữa hắn là Hoàng thượng đó. Nghĩ nghĩ một hồi vẫn quyết định xem nhẹ việc xưng hô này.
Nhìn vào mắt Hoàng thúc, Sở Duệ biết việc đề nghị xưng hô của mình ban nãy không đùa. Bất quá bé vẫn cảm thấy bộ dáng Ôn Thần Húc không lớn hơn mình bao nhiêu, vì thế trong lòng quyết định sau này gặp cậu cũng trực tiếp gọi tên.
Sở Duệ còn chưa đến sáu tuổi, tuy đã có có người dạy cho bé những bài học vỡ lòng (1),nhưng vẫn chưa chính thức tới Minh Đức Điện học tập, bởi thế thời gian nhàn rỗi của bé rất nhiều.
(1): Mấy phép tắc ứng xử cơ bản, dạng như môn Đạo đức lúc tiểu học.
Thân là Hoàng đế, Sở Thịnh Thần cũng không nhàn nhã như vậy, ở đây bồi hai người vui vẻ một hồi liền đi phê duyệt tấu chương.
Để lại Phúc An ở lại bồi hai người, Sở Thịnh Thần quay người đi về phía trước.
Sau khi Sở Thịnh Thần đi, Sở Duệ liền chạy tới bên người Ôn Thần Húc.
– Ghế dựa này vì sao lại có thêm bánh xe?
– Vì như vậy mới có thể tự mình đẩy.
Ôn Thần Húc nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-than-huc/764284/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.