EDIT + BETA: Jeong
——————————————-
Từ ngày tuyên chỉ, cuộc sống của Ôn Thần Húc thoải mái hơn nhiều so với trước kia.
Trừ bỏ thỉnh thoảng Ôn lão phu nhân sẽ phái người tới hỏi thăm cậu, ngẫu nhiên tặng cậu vài thứ, thì Ôn Thần Dật, Ôn Thần Lễ lúc trước ngày ngày tới châm chọc, Ôn Tín lúc nào cũng muốn giáo huấn cậu cùng với Liên phu nhân mỗi lần đến đều giả bộ làm một bộ dáng ôn nhu cũng không thấy tới nhìn cậu nữa. Đối với việc này, Ôn Thần Húc rất thoải mái, cuối cùng cũng hưởng thụ ngày tháng bình yên.
– Thiếu gia, thời tiết hôm nay không tồi, không bằng ta đi dạo quanh hoa viên?
Lúc trước nghe nói nhị thiếu gia từ nhỏ không thích đọc sách, thấy cậu cầm cuốn sách ngồi cạnh cửa sổ nửa canh giờ, quyển sách cũng chẳng lật một trang, còn thường nhăn mày, vì thế Thanh Nhị liền đề nghị nói.
Chữ viết nơi này là phồn thể, một số chữ cậu nhận dạng được, những chữ quá phức tạp cậu nhìn chúng đầu không ra đầu, mông không ra mông, đầu óc cậu lúc này cũng mông lung như một trò đùa.
Nghĩ đến khi cậu còn ở hiện đại, dù không thể đến trường vì lý do thân thể, nhưng tốt xấu gì cũng có người nhà dạy, mà khi xuyên đến đây, cư nhiên trở thành người nửa thất học?! Bé ngoan Thần Húc có chút ủ rũ rồi.
Có chút buồn rầu, gãi gãi mặt, Ôn Thần Húc nỗ lực nhớ lại, không biết vẫn là không biết. Dù không thể nhớ nỗi chữ, nhưng cậu lại nhớ tới khoảng thời gian chủ nhân thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-than-huc/764278/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.