"Hoa nhi? Hoa nhi?"
Phượng Giải Ngữnằm ở trên ghế xếp ngủ, lông mi dài khẽ nhúc nhích, nhưng không có mở mắt.
Tần Diệptay chân nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnhPhượng Giải Ngữ, thân thủ vuốt lên dung nhan đangcơ hồ không có biến hóa kia, thở dài một tiếng, thì thào lẩm bẩm: “Hoa nhi,ngươi biết không? Hai ngày nay ta đang nhớ tới chuyện trước kia của chúng ta. Ngươi nói, ta đã già hay chưa? Năm đó bởi vì không muốn phụ hoàng an bài hôn sự cho ta, tiện tay để lại thư rồi rời cung, hy vọng dựa vàobản thân tìm được người vừa lòng để làm bạn cả đời. Sau đó, ta vô tình gặp ngươi, ngươi có lẽ không biết, ở ngay một khắc nhìn thấy bóng dáng của ngươi, ta đã xác định ngươi chính là người ta đang tìm." Nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau tại khuê phòng của người khác hơn hai mươi năm trước, Tần Diệp trên mặt dẫn theo nhàn nhạt thỏa mãn tiếu ý, hắn còn nhớ rõ cuộc hẹn ba ngày sau đó với Hoa nhikia, biểu tình không cam lòng cùng phẫn hận của Hoa nhi khi bại dưới tay hắn. Khi đó hắn lại nghĩ đến, Hoa nhicảlúc sinh khí cũng vẫn sinh động xinh đẹp như vậy, cho nên nhìn hắn đến ngẩn người cuối cùng bị hắn đánh một roi cũng chưa phản ứng lại. Khi đó Hoa nhi đối với hắn không chút sắc thái hòa nhã, thậm chí biểu hiện cực độ chán ghét. Sau thì bắt đầu từ khi nào, Hoa nhi đối với hắn dần dần tâm buông phòng bị, cùng hắn xưng huynh gọi đệ đây?
Hai mắt đang nhắm chặt bỗng giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-quy-do/1401271/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.