🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi Phượng Thần Anh thất hồn lạc phách, một thân bẩn loạn đem Đường Phi hôn mê bất tỉnh ôm vềPhượng Tê Các, hạ nhân lại luống cuống tay chân bận rộn một trận, thẳng đến lúc Cốc Dương bị ngườitừ trong ổ chăn ấm áp đào ra mang đến Diên Phi viện mới có thể nghỉ ngơi hít thở, đồng thời ở phía sau đồng loạt nghị luận, Phương Lâmcông tử này quá không biết tốt xấu, ba lần bốn lượt trốn đi không tính, mỗi lần còn muốn lão gia tự mình tìm trở về, hắn nghĩ đến bản thân là nhị chủ tử của Phượng Tê Cácsao? Lão gia bất quá chỉ ngoạn ngoạn mà thôi, lại lúc nào cũng muốn gây ra chuyện, làm hại lão gia không có cách nào khác cùngHiền vương hồi đất phong, thật sự là đại phiền toái!
Lời này làm cho Ưu nhi bưng dược tới Diên Phi việnnghe thấy, hung hăng quát đám hạ nhân thích nói huyên thuyên này một cái: “Các ngươi nếu còn muốn hầu hạ ở Diên Phi viện, liền an phận một chútcho ta, nếu còn để ta nghe được các ngươi nói này nọ về công tử, ta lập tức rút lưỡi một đám các ngươi!”
Vài hạ nhânkia cúi đầu rụt cổ, khúm núm vâng dạ, đơi Ưu nhi đi rồi, lại bắt đầu nhỏ giọng mắng lên, lần này thậm chí ngay cả Ưu nhi cũng bị mắng vào.
Cốc Dương nguyên bản chưa tỉnh ngủ, bị ngườidựng dậy sau một đường hùng hùng hổ hổ kéo đến Diên Phi viện. Đợi nhìn đến Đường Phi bất quá mới một đêm mà thương thế trở nên nghiêm trọng, liền trực tiếp chỉ vào Phượng Thần Anh mắng ra, hắn rời giường luôn luôn dễ nóng giận, phía sau cho dù đối mặt Phượng Thần Anh hắn cũng mắng đến nước miếng bay tứ tung.
“Phượng đại Các chủ! Ngươi tin hay không lần sau còn dám đem ta từ ổ chăn nhảy ra, ta liền độc chết ngươi! Nhiễu mộng đẹp người khác cũng giống như giết cha mẹ, đoạt thê nhi, ngươi nói một chút xem ngươi đã giết cha mẹ lão tử bao nhiêu lần?!” Cốc Dương một bên mắng, một bên vạch ra quần áoĐường Phi, trong mắt có chút nghi hoặc nói: “Làm gì không cho hắn cái chăn? Khoác kiện áo khoác để làm gì -- úc!” Cốc Dương hấp một ngụm khí lạnh, thanh âm nhỏ nhưng rõ ràng, trong mắt kinh nghi bất định, trên người Đường Phi, vừa thấy liền biết, là......
Mạnh mẽ xoay người nhìn về phía Phượng Thần Anh ngay từ đầu đã trầm mặc không lên tiếng, đứng ở một bên, Cốc Dương hỏi có chút nghiến răng nghiến lợi, trong thanh âm dẫn theo một chút phẫn nộ: “Đây là có chuyện gì? Ngươi làm?!”
“Phải.” Phượng Thần Anh thản nhiên thừa nhận, nhìn trên người Đường Phi loang lổ nhiều điểm bầm tím, cùng hai giữa hai chân thon dài trắng nõn uốn lượn chảy xuống một đạo máu đỏ tươi chói mắt, trong mắt hiện lên một tia hối hận, thanh âm lại dị thường bình tĩnh.
“Vì cái gì.” Cốc Dương cố gắng bình phục tâm tình phẫn nộ giờ phút này của mình, bình tĩnh hỏi. Hắn bình sinh hận nhất chính là loại chuyện này, Phượng Thần Anh biết rõ, năm đó “Hắn” đem mình từtrong tay súc sinh kia cứu ra, khi đó Phượng Thần Anh đã đi theo bên người“Hắn”.“Hắn” chẳng những giết tên súc sinh đó, còn thu lưu một kẻ hạ lưu không chịu nổi như mình, dạy hắn y thuật, cho hắn chỗdung thân. Phượng Thần Anh vẫn luôn biết, hắn hận nhất, là cái gì!
“Bởi vì hắn muốn rời khỏi ta.” Phượng Thần Anh tầm mắt vẫn đều ở trên người Đường Phi, căn bản không có nhìn đến Cốc Dương mặt mày vặn vẹo.
Không hề phòng bị, Phượng Thần Anh bị Cốc Dương đánh một quyền lảo đảo, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống. Phượng Thần Anh không có hoàn trả, vẫn ngơ ngác nhìn Đường Phimình đầy thương tích.
Cốc Dương cực giận phản cười, nhìn Phượng Thần Anh cười lạnh nói: “Đây là đáp án ngươi muốn? Hừ, ngươi cùng cái ‘người’ bức tử ‘hắn’ có cái gì khác nhau? Quả nhiên, đúng là ‘cha nào con nấy’!”
Phượng Thần Anh chấn động, nắm chặt hai đấm đang run kịch liệt, hai mắt vẫn lưu luyến ở trên người Đường Phirốt cục nâng lên, nhìn về phía Cốc Dương, trong mắt tràn đầy hận ý khắc cốt ghi tâm.
“Câm miệng !” Phượng Thần Anh thanh âm trầm thấp ngoan lệ: “Không nên ép ta giết ngươi.”
“Hừ,” Cốc Dương chẳng hề để ý, cười nói: “Mệnh này của ta là do ‘hắn’ cứu trở về, ngươi là thân sinh nhi tử của ‘hắn’, muốn giết ta, ta sẽ không có bất luận phản kháng gì, coi như hoàn trả ân tình năm xưa.”
Nhìn Cốc Dương không hề sợ hãi, Phượng Thần Anh trong mắt sát khí dần dần thối lui, lại xoay người nhìn về phía Đường Phi, lạnh lùng nói: “Ta sẽ không giết ngươi, ngươi chết, Đường Phi ai tới cứu?”
Cốc Dương cười nhạo một tiếng, cũng xoay người sang chỗ khác, dùng khăn ấm đã sớm chuẩn bị tốt cấp Đường Phi rửa sạch thân thể, nói: “Phượng Thần Anh, đây là một lần cuối cùng ta giúp ngươi, đợi sau khi Đường Phi tốt hơn, ta liền rời đi. Ta lúc trước tới tìm ngươi, chính là một sai lầm.” Năm đó bản thân học y thuật có thành tựu, “Hắn” liền muốn y rời đi, hành y tế thế, năm năm sau y lại trở về địa phươngkia, “hắn” đã nằm trong băng quan(quan tài bằng băng),trở thành một hoạt tử nhân không còn cảm xúc, Phượng Thần Anh cũng đã ly khai. Vì báo ân, hắn đi vào Miên Cẩm tìm được Phượng Thần Anh, từ đó về sau trở thành y sư dưới trướng của hắn. Sau đó lại thêm một cái năm năm, Phượng Thần Anh hoàn hoàn toàn toàn biến thành một người khác. Lúc trước, vị tiểu đệ đệtuy rằng hơi yếu đuối, nhưng mỗi thời mỗi khắc đều tràn đầy hạnh phúc mỉm cười xinh đẹp hắn nhìn thấy đã không còn, người hiện tại này, làm cho hắn đau lòng, cũng thương tiếc.
Phượng Thần Anh thản nhiên xả một chút khóe miệng, nói: “Tùy ý ngươi.”
Cốc Dương không hề lên tiếng, cẩn thận thay Đường Phi lau chùi miệng vết thương, trong mắt mang theo thương xót: Đường Phi, bị người như vậy yêu thương, ngươi hạnh phúc hay là bất hạnh đây? Hắn từng nghĩ đến Đường Phi xuất hiện, có thể thay đổi Phượng Thần Anh, nhưng ai biết......
Phượng Thần Anh dựa ở bên cột giường, nhìn Đường Phi thất thần.
Ngoài cửa, Ưu nhi bưng khay, cúi đầu nhìn chén dược màu đen, hơi nước bốc lên mang theo hương vịchua xót, một giọt thanh lệ nhỏ vào trong dược, thản nhiên tạo nên một cơn gợn sóng nhỏ.
-----------------
Tần Diệp thất hồn lạc phách ngồi ở trên nóc nhà Phương Hoa Lâu, đầu ngón tay đang run nhè nhẹ. Hắn chạy trốn, thời điểm khi hắn hiểu được Phượng Thần Anh sẽ đối Đường Phi làm chuyện gì, hắn đã chạy trốn. Từ lúc biết Đường Phi gặp chuyện không may, hắn liền vẫn ẩn núp ở Phượng Tê Các, nhìn đến Đường Phi một đường chạy trốnvẫn đi theo hắn, là hắn đánh rơi mũitên kia. Sau đó thấy hắn cùng Thần Anh cùng nhau ngã xuống ngựa, nhìn thấy Thần Anh đối hắn thương tổn. Hắn giống như bắt gặp hình ảnh chính mìnhnăm đó, giống như thấy được chuyện năm xưa tái diễn. Hắn vẫn muốn đem Thần Anh dạy dỗtốt, làm cho hắn trở thành hài tử ưu tú nhất thế gian. Nhưng mà, hắn làm sai! Hắn tự tay đem Thần Anh, biến thành ma quỷ! Cho nên tại một khắckia, hắn lựa chọn trốn tránh, lựa chọn làm như không thấy, bỏ chạy trối chết !
“Thực xin lỗi, hài tử, thực xin lỗi......” Tần Diệp chảy xuống nước mắt thống khổ,thì thào tự nói, đây là nói với Đường Phi, cũng là nói với Phượng Thần Anh.
Dựa ở bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn Tần Diệpđối diện, Yến Tự lệ tuôn như vỡ đê. Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết chủ nhân chưa bao giờ khócnhư vậy, cho dù là năm ấy “hắn” tự tuyệt vu trước mắt chủ nhân, chủ nhân cũng không chảy qua một giọt nước mắt. Nhưng đêm nay, Tần Diệp tựa hồ đem thống khổ cùng bi thương áp chế trong lòng suốt mười năm qua đều phóng ra, Yến Tự xem trong lòng khó chịu, cùng hắn rơi lệ.
Thiết Viêm nhẹ nhàng đi đến bên người nàng, thân thủ ôm lấy bờ vainhu nhược. Yến Tự dựa ở trước ngựchắn, nước mắt làm ướt xiêm y.
Ngẩng đầu nhìn lên Tần Diệpvẫn cao cao tại thượng, cường thế uy nghiêm kia, Thiết Viêm vô thanh thở dài. Mấy năm nay, Tần Diệpđồng dạng sống quá thống khổ.
Thái tử phủ.
Tần Nghị lấy tay chống cằm, hạ mắt suy nghĩ sâu xa. Phượng Thần Anh cư nhiên vì Đường Phi buông tha việccùng Tần Nhan hồi Lương Châu thành, đối với hắn mà nói không phải tin tứctốt. Tần Chiêu từ nửa tháng trước cũng đã trở về đất phong, ở mặt ngoài là ngốc tử an phận thủ thường, nhưng hắn nhận được mật báo là Tần Chiêu ở đất phong ngấm ngầm điều khiển binh mã, ở trong một chỗkhông dễ phát hiện hạ trại luyện binh. Hai tòa thành trì đó là địa phương có thuỷ lợi tối phát đạt củaMiên Cẩm, bình thường các nơi tiến cống cùngđánh thuế đều từ thủy lộ hai tòa thành trì này vận chuyển lại đây, có thể nói là mạch máu then chốt thông suốt Miên Cẩm. Tần Chiêu ở đó hạ trại luyện binh, quân đội phân bố ẩn ẩn thành một thế cục vây quanh. Hành động rõ ràng như vậy lại khiến hai tướng thủ thành cư nhiên giống như kẻ mù, cái gì cũng nhìn không thấy, Tần Nghị biết từ lúc hai tháng trước, bọn họ đã sớm cùng Tần Nhan Tần Chiêu bí mật gặp mặt, sau đó đạt thành hiệp nghị, trở thành phe Hiền vương. Mà cáiTần Nghị muốn chính là như vậy, trong tay hắn đã sớm có căn cứ chính xác về âm mưu tạo phản của Tần Nhan Tần Chiêu cùng hai tướng thủ thành kia, còn có việc Tần Diệp Minhbị bệnh, hắn cũng biết một chút nội tình. Chờ bọn họ liên thủ phát binh,rồi để bọn chúng vừa tiến vào thành, liền đem chuyện bọn họ liên thủ phạm thượng hành thích vua chiêu cáo thiên hạ! Tần Nhan cùngTần Chiêu vẫn nghĩ hắn là mộtthái tử hữu danh vô thực, ai có thể tưởng tượng được, trong tay hắn đang nắm một cổ binh lực vô cùng cường hãn? Tần Nhan nghĩ đến lúc đó là hắn đem mình vây khốn, lại không biết rằng, hắn mới chân chính là bị thú bị nhốt trong lồng! Nhưng mà, tại thời khắc khẩn yếu, Phượng Thần Anh cư nhiên vì một Đường Phi lưu lại Miên Cẩm! Tuy rằng không đến mức quấy rầy toàn bộ kế hoạchTần Nghị, nhưng nếu Phượng Thần Anh ở lại, khó bảo toàn hắn sẽ không phát hiện ra kế hoạch của mình cùngdị động trong thành Miên Cẩm, Phượng Linh quântrong truyền thuyết của hắn đến nay vẫn chưa điều tra ra một chút tin tứchữu dụng, nếu hắn biết Tần Nhan bị mình vây khốn, có lẽ sẽ lập tức hành động điều động Phượng Linh quân,như vậy sẽ biến thành trở ngại lớn nhất trong kế hoạch!
Tần Nghị cau mày suy nghĩ, mắt sáng như đuốc, nếu Đường Phi đối với Phượng Thần Anh trọng yếu như thế, vậy lợi dụng hắn một chút cũng tốt lắm. Hắn có thể vì Đường Phi tại loại thời điểm mấu chốt này bỏ mặc Tần Nhan không để ý, như vậy nhất định sẽ vì Đường Phi mà cam tâm tình nguyện thúc thủ bị bắt!
------------------
Trên đường tớiLương Châu thành, quân độiTần Nhan thong thả bước đi. Chiếu theo tốc độnày, bọn họ ít nhất phải nửa tháng mới có thể tới. Nhưng mà không ai dám cất lời dị nghị, bởi vì Hiền vương phi đi theo đã mang thai sáu tháng, nếu lỡ như tăng tốc độkhiến Vương phi xóc nảy sảy thai, cho dù có chín cái mạng cũng không đủ trả.
Tần Nhan ngồi ở bên trong xe ngựahoa lệ rộng thùng thình, sắc mặt âm trầm, ánh mắt oán độc. Bởi vì Chân Châu Nhi có thai, bọn họ tọa hai xe ngựa khác nhau, một trước một sau lần lượt di chuyển. Nếu lúc này bị Chân Châu Nhi nhìn Hiền vươngluôn nho nhã tuấn tú lộ ra loại dục vọng giết người thống khoái, chắc chắn bị dọa đến phát khóc.
Chuyện Phượng Thần Anh bỏ mặc hắn đi tìm Phương Lâm, là thời điểm Thiết Hoán đến cùng hắn hội hợp mới biết được. Lúc ấy hắn hận không thể bay ngay đến Phượng Tê Các, đem Phương Lâmphanhthây vạn đoạn! Nhưng mà hắn không thể, cho nên đành phải điều chỉnh cảm xúc mang theo đội ngũ khởi hành. Hắn không biết Phượng Thần Anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì, lần đó ở Lãm Nguyệt Lâu, hắn rõ ràng đối chính mình biểu lộ cõi lòng, cũng rành mạch nói qua đợi sự tình chấm dứt, sẽ đem Phương Lâmgiao cho hắn xử trí. Nhưng hôm nay, tại thời điểmtrọng yếu, hắn cư nhiên bỏ mặc mình, bỏ xuống đại quân đi tìm Phương Lâm !
Thần Anh, ngươi rốt cuộc câu nào là thật, câu nào là giả? Vì cái gì ta càng ngày càng đoán không ra tâm của ngươi? Tần Nhan hai tay dần dần nắm chặt, bực mình đem đồ đạc xung quanh đánh đổ, một ngày nào đó hắn sẽ làm cho Thần Anh lại yêu thương mình, sau đó khiến hắn tự tay giết chết tiện nhânkia! Hắn tin tưởng một ngày này sẽ đếnrất nhanh, rất nhanh.
Hai bên thị vệ hộ tống xe ngựa nghe được bên trong xe có động tĩnh thì cả kinh, ý bảo nội thị thái giám bị bộ phía sau tiến lên xem xét. Thái giám kia gật gật đầu, vội vàng xốc lên màn xe nhìn lại, vừa thấy thiếu chút nữa bị dọa khiến hắn bật kêu sợ hãi!
Tần Nhan trên mặt không còn nhân ái dễ gần bình dị gần gũingày xưa, chính là đang lạnh lùng nhìn chằm chằm tên nội thị lớn mật kia, trong mắt sát ý tràn ngập.
“Vương, vương, Vương gia, ngài, ngài không có việc gì chứ?” Nội thị bị dọa toàn thân phát run, cúi đầu nói chuyện đều mang theo run run.
“Cút! Lần sau nếu không được gọi còn dám lại đây, bổn vương sẽ lấy đầu của ngươi!” Tần Nhan nói chuyện thanh âm ép tới cực thấp, lại mang theo hung ác sát ý, dọa tên nội thị thiếu chút nữa khóc ra, nhanh chóng gật đầu vâng dạ buông xuống màn xe, cúi đầu một bên phát run, một bên theo xe ngựa chạy đi. Gã thị vệ bảo hắn tiến lên xem xét khi này mạc danh kỳ diệu, vừa rồi lời Tần Nhan nói, một câu hắn cũng chưa nghe thấy. Tiểu thái giám này tại sao bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch giống như đang sợ cái gì? Vương gia có khủng bố như vậy sao?
Đi theo ở sau xe Tần Nhan chính là đám người Thiết Hoán, việc tiểu thái giám thăm dò Tần Nhan, sau trên mặt trong nháy mắt hoảng sợ, hắn đều xem rành mạch. Thiết Hoán hừ lạnh một tiếng, Tần Nhan là loại người nào hắn biết rõ, chắc là tiểu thái giám kia vừa rồi thấy được hắn bộc lộ bản tính thật sự mới sợ hãi như vậy đi? Thời điểm hắn đối Tần Nhan thuyết minh nguyên nhân, ánh mắt Tần Nhan nhìnhắn cũng là hận không thể đem hắn xả thành tám khối.
Mặc Trúc cách Thiết Hoán vài bước phía sau ruổi ngựa tiến lên, cùng Thiết Hoán song song, nhỏ giọng hỏi: “Thiết tổng quản, ngươi có biết lão gia cùng công tử đã xảy ra chuyện gì không? Nói cho ta biết, công tử rốt cuộc làm sao vậy!”
Thiết Hoán thản nhiên nhìn hắn một cái, nói: “Chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không nên hỏi, ngươi ở bên lão gianhiều năm như vậy chẳng lẽ còn không rõ ràng sao? Không cần tiếp tục tham cứu, nếu không cả chính mình chết như thế nào, cũng không biết.”
Mặc Trúc sửng sốt, dừng ngựa. Đợi Thiết Hoán đã đi rất xa mới phản ứng lại đuổi theo, trong lòng càng thêm lo lắng tình cảnh củaĐường Phi. Nếu hắn không đoán sai, tối hôm qua công tử là muốn rời đi. Công tử đến tột cùng làm sao vậy, vì cái gì muốn rời đi? Lão gia sẽ đối hắn như thế nào? Sẽ -- giết hắn sao?! Mặc Trúc bị ý nghĩ bản thân dọa rùng mình một cái, sẽ không, lão gia thương yêu, đau xót công tửnhư vậy, như thế nào có thể giết hắn? Cho dù, cho dù lão gia thật sự nghĩ vậy, cũng còn có Ưu nhi, hắn phát hiện sự tình không đúng, nhất định sẽ cứu công tử. Đúng, sẽ không có việc gì, nhất định không có việc gì. Mặc Trúc an ủi chính mìnhnhư vậy, bất an không yên ly khai Miên Cẩm.
---------------
Đường Phi bị đau nên tỉnh. Nhìn đỉnh giường quen thuộc kia một trận, mới gian nan khởi động thân thể ngồi xuống. Bộ vị tư mật truyền đến đau nhứckhó có thể mở miệng, ngũ tạng lục phủ tức thì giống như bị đảo lộn, cả hô hấp đều cảm thấy phải cố hết sức. Hết thảy, hết thảy này, đều nói cho Đường Phi, tối hôm qua không phải nằm mơ, tất cả đều là thật sự.
“Chi nha” một tiếng, cửa bị đẩy ra, tiếng bước chântận lực bồi tiếp nhẹ nhàng mà cẩn thận. Đường Phi rất quen thuộc tiếng bước chânnày, trước kia hắn trúng độc mê man, Phượng Thần Anh sợ quấy nhiễu mình nênmới cẩn thận như vậy, sau đó đánh một chậu nước ấm rồinhẹ tay nhẹ chân trở về, ôn nhu mà săn sóc vì hắn rửa sạch cơ thể, khi đó hắn thường thường vìhành động như vậy củaPhượng Thần Anh mà cảm thấy độngtâm. Hiện tại nhớ đến, Đường Phi chỉ cảm thấy châm chọc.
“Phi nhi? Ngươi như thế nào ngồi dậy?” Phượng Thần Anh bưng dược vào,nhìn thấy Đường Phi đang ngồi ở trên giường ngẩn người, liền đem dược đặt ở trên bàn bước qua, vừa vươn tay muốn đem Đường Phi ôm vào trong ngực, Đường Phi liền hướng bên trong giường rụt lui, tránh được tay hắn.
Tay dừng lại ở giữa không trung, Phượng Thần Anh đầu ngón tay từng trận lạnh buốt, nhìn Đường Phicúi đầu không nói, bài xích hắn, trong lòng cực kì chua xót.
“Chúng ta uống dược trước đi.” Phượng Thần Anh xoay người, đem bát dược kia bưng tới, muốn ngồi ở bên cạnh Đường Phi, lại sợ hắn cự tuyệt, liền nửa quỳ ở bên giường múc một muỗng dược đặt ở bên miệng thổi lạnh mới đưa đến cho Đường Phi, nhẹ giọng hống: “Ngoan, đừng bỏ mặc thân thể chính mình, được hay không?”
Đường Phi rốt cục có một chút phản ứng, tà mắt thấy Phượng Thần Anhnửa quỳ bên giường, có chút hèn mọn cũng có chút lấy lòng, cười nhạo một tiếng, mắt tràn đầy trào phúng: “Ngươi không cần ở trước mặt ta diễn trò, thật sự rất ghê tởm.” Nói xong không nhìn muỗng dược Phượng Thần Anh giơ lên, trực tiếp đưa tay lấy bát dược trong tay hắn, cũng không quản nóng lạnh ngửa đầu toàn bộ đổ vào miệng, uống xong liền hướng người nửa quỳ dưới đất, nói: “Ngươi nói đúng, thân thể là của ta, có ngốc ta cũng sẽ không để mặc nó.” Đối với y thuật Cốc Dương hắn luôn luôn rất tin tưởng, muốn rời khỏi nơi này, trước phải đem vết thương trên người dưỡng hảo.
Phượng Thần Anh cười tự giễu, thu hồi tay đem một muỗng dược kia tự mình uống, nói: “Thực đắng.” Nhặt lên bát dược trên đất đặt lại lên bàn, mới nói: “Ta biết ngươi muốn làm cái gì, nhưng ta cũng nói cho ngươi, ngươi đi không được. Ta vĩnh viễn cũng sẽ không thả ngươi rời đi, ngươi chỉ có thể ở bên cạnhta.”
Đường Phi cười lạnh: “Phượng Thần Anh, ngươi nếu còn là nam nhân, thu tay đi. Tựa như lúc trước, hảo tụ hảo tán. Chuyện tối hôm qua, ta coi như bị chó cắn một ngụm, ngươi không nợ ta cái gì, ta cũng không thiếu ngươi cái gì. Ta trở lại địa phương của ta, ngươi tiếp tục làm Phượng Các chủcao cao tại thượng của ngươi. Trận trò chơi này,ngươi thắng, ta nhận thua.”
Phượng Thần Anh sắc mặt buộc chặt, tựa hồ bị lời Đường Phi nói kích thích đến. Một lát sau mới dịu xuống, trầm giọng nói: “Ta nói rồi, ngươi đi không được.”
Đường Phi “cáp” nở nụ cười một tiếng, lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng biết ngươi suy nghĩ gì, muốn nhìn ta yếu thế? Muốn ta cầu ngươi phải không? Có thể, không thành vấn đề.” Đường Phi yên lặng nhìn Phượng Thần Anh, thu liễm tươi cườitrên mặt, nói: “Van cầu ngươi, thả ta đi đi, ta vốn không nên ở trong này, đây chỉ là lão thiên gia vui đùamột cái, chỉ là một sai sót. Để cho ta đi Thượng Tinh Lâu, cho Mộc TrạccùngThiên Tinh đem ta mang về thế giới của mình.”
“Không.” Phượng Thần Anh lời nói trầm thấp mà kiên quyết: “Ngươi không thể quay về, mệnh của ngươi vốn như thế.”
Đường Phi sắc mặt trầm xuống, nói: “Vận mệnh đã như vậy? Ngươi cho ngươi là ai, có thể quyết định vận mệnh của ta? Phượng Thần Anh, vì cái gì ngươi vĩnh viễn đều như vậy, tự đại cuồng vọng đến mức làm người ta tức giận?”
Đường Phi trong mắt hiện lên hận ý làm cho Phượng Thần Anh trong lòng đau xót, lại vẫn bình tĩnh nói: “Vì cái gì ngươi không nghĩ Thiên TinhcùngMộc Trạc là người của ta? Ngươi có nghĩ tớihay không, kỳ thật từ lần đầu tiên ngươi cùngThiên Tinh gặp mặt, ta đã lừa ngươi?”
Đường Phi chấn động, không dám tin nhìn về phía Phượng Thần Anh, cực lực làm cho chính mình trấn định xuống, nói: “Cũng có khả năng ngươi hiện tại mới là nói dối.”
“A,” Phượng Thần Anh khẽ cười một tiếng, nói: “Ta biết ngươi vì cái gì không tin ta, bởi vì ngươi tận mắt thấyThiên Tinhtay không khống chế hạc giấy kia đúng hay không?” Đường Phi nhìn hắn một cái, không nói lời nào.
Phượng Thần Anh nâng tay lên, năm ngón tay gấp khúc tụ lại, đem chân khí tụ tập ở lòng bàn tay đối chiếc khăn đặt bên bàn hấp một cái -- khăn tay kia nháy mắt liền tiến đến trong tayPhượng Thần Anh.
“Cách không thủ vật, nếu không phải vì giúp ngươi chữa thương hao phí hơn phân nửa nội lực, ta sẽ làm tốt hơn nhiều.”
Đường Phi sắc mặt tái nhợt, toàn thân đều phát run. Phượng Thần Anh lại làm như không thấy, chậm rãi đem chuyện này toàn bộ nói cho Đường Phi.
“Phương Lâmchân chính đã sớm chết, thân thể ở thế giới kia của ngươi từ lâu hóa thành một đống xương trắng. Mộc Trạc nói qua, hồn phách của ngươi cùng khối thân thể này là phù hợp, cho nên lão thiên gia không phải đối ngươi vui đùa một cái, mà là cho ngươi trở lại địa phương chân chính thuộc về mình. Đường Phi, nơi này mới là chân chính sở hữu của ngươi.”
Đường Phi đã sớm bình tĩnh trở lại, trong mắt một mảnh tĩnh mịch, Phượng Thần Anh thậm chí cảm giác được hắn tuyệt vọng.
“Nói xong ?” Đường Phi thản nhiên nói: “Ta có thể đi rồi chứ?” Dứt lời, cũng không đợi Phượng Thần Anh trả lời, xốc chăn lên liền xuống giường. Thất tha thất thểu còn chưa kịp đi ra vài bước, đã bị Phượng Thần Anh ngăn đón ôm lấy.
“Đường Phi, ta nói rồi, ngươi căn bản đi không được!” Phượng Thần Anh thanh âm đã dẫn theo lửa giận, cầm lấy tay Đường Phi không tự giác dùng sức, quát: “Ngươi thuộc về nơi này! Ngươi là thuộc về ta!”
Đường Phi dùng hết khí lực toàn thân đẩy ra Phượng Thần Anh, mất đi chống đỡ té ngã trên đất, Phượng Thần Anh lại tiến lên đem hắn nâng dậy, Đường Phi lại điên cuồng mà giãy dụa, tuyệt vọng rống to: “Cút! Cút! Hôm nay ta chính là phải đi, cũng muốn rời đi nơi này! Phượng Thần Anh, ta hận ngươi! Vì cái gì muốn gạt ta, vì cái gì! Ta hận ngươi !” Tại sao muốn gạt tâm hắn,về sau còn muốn lừa hy vọng củahắn, hy vọng duy nhất củahắn!
Tuyệt vọng, phẫn nộ, thống khổ cơ hồ làm cho Đường Phi trước ngực nhộn nhạo, một ngụm máu tươi theo từng tiếng hết của chính mình phun ra, tiện đà lâm vào trong bóng đêm hôn mê.
“Phi nhi, Phi nhi......” Phượng Thần Anh bất lực ôm Đường Phi, cả người lạnh lẽo: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi...... Ta chỉ không muốn ngươi rời đi ta, không cần rời đi ta, ta về sau cũng sẽ không tái lừa ngươi, về sau cũng sẽ không...... Tất cả mọi người không cần ta, duy độc có ngươi, ngươi không thể rời đi ta, tuyệt đối không thể!”
“Lão gia, phát sinh chuyện gì?” Nghe được phòng trong động tĩnh hỗn loạn,Ưu nhi nhanh chóng tiến vào, nhìn đến tình hình này thì hoảng sợ, thiếu chút nữa khóc ra.“Lão gia, ta đi thỉnh Cốc Dương đại phu, ta lập tức đi!” Ưu nhi chạy ra ngoài, Phượng Thần Anh vẫn vô tri vô giác ôm Đường Phi thì thào tự nói, vừa bất lực, lại chấp nhất.
------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.