Bóng đêm như mực, tuyết trắng như ngân. Tố Tâm viện ngẫu nhiên truyền ra hai ba thanh trầm rên rỉ trầm thấp cùng áp lực thở dốc, lại bị tiếng sột soạt của bão tuyết bao trùm.
Đường Phi cắn môi áp chế tiếng thở dốcthô trọng, đệm chăn trên giường sớm đã rơi loạn trên mặt đất, trên người không gì che chắn cũng không cảm thấy chút lãnh ý, ngược lại, nhiệt độ toàn thân bởi vì người nọ ở phía sau ra sức kích thích cùng vội vàng hôn nồng nhiệt mà càng ngày càng cao.
Bị cực hạn khoái cảm ăn mòn suy nghĩ của mình, Đường Phi theo động tác càng ngày càng cuồng dã của Phượng Thần Anh, ánh mắt dần dần mông lung mê ly.
“Không...... Được rồi......” Đường Phi thanh âm khàn khàn mang theo chút yếu thếhiếm thấy, Phượng Thần Anh bị dục hỏa làm hồng hai mắt, mang theo vô tận hưng phấn cùng động tình, động tác vẫn không dừng lại, cúi xuống ở bên tai hắn khẽ cắn, thanh âm ám ách: “Nói, nói ngươi nhận thua, ta sẽ bỏ qua ngươi......”
“Ngươi......” Đường Phi thét lớn một tiếng, nghiến răng nghiến lợi bài trừ một câu: “Nằm mơ!”
Phượng Thần Anh ôm lấy khóe môi nhíu mày: “Nằm mơ sao? Được rồi, nếu vậy chúng ta đây tiếp tục cùng nhau –‘mộng xuân’!”
“Hỗn đản! Ân!” Đường Phi nhắm mắt rên rỉ một tiếng, lại bị Phượng Thần Anh quấn vào vòng xoáy cực lạc.
Lúc xuân tình ngừng lại, đã là sau nửa đêm. Phượng Thần Anh nghiêng người nằm ở phía sauĐường Phi, cúi đầu ở bên môi hắn ấn xuống liên tiếp nụ hôn, đầu ngón tay theo đường cong kiên nghị trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-quy-do/1401188/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.