Chương trước
Chương sau
Được Mộ Thần đáp ứng, tâm tình Bạch Hùng Đào khoan khoái hơn rất nhiều.
Bạch Hùng Đào có chút oán trách Diệp Thạch: “Diên Tinh, sao ngươi không sớm nói ông ngoại ngươi là người Lăng gia?”
Diệp Thạch ủy khuất nói: “Các ngài cũng không hỏi ta mà.” Có mấy lần Diệp Thạch muốn nói, nhưng liếc thấy bộ dạng gia trưởng thiếu hưng trí, cũng liền không nói gì.
Bạch Hùng Đào: “…” Ngươi nói mẫu phụ ngươi là đến từ nước ngoài, thì ai mà nghĩ ra mẫu phụ ngươi là nhi tử của người Lăng gia.
“Nếu ông ngoại ngươi và mẫu phụ là người nước ngoài, vậy sao ông ngoại lại làngườiLăng gia?” Bạch Hùng Đào không hiểu.
Diệp Thạch đơn giản nói một chút về quan hệ giữa Lăng Xuyên cùng Khúc Khôn gặp nhau trong bí cảnh, sau đó châu thai ám kết.
Bạch Hùng Đào nhíu mà, nói: “Thì ra là có chuyện như vậy, ông ngoại ngươi thật đúnglà…” Bạch Hùng Đào dừng một chút, lại nói: “Ông ngoại ngươi đúng là bại hoại.”
Diệp Thạch: “…”
“Ông ngoại ta là võ thánh đấy.” Diệp Thạch xoa mũi nói. Mặc dù là bại hoại, nhưng lại là một bại hoại hết sức lợi hại.
Bạch Hùng Đào: “…”
Bạch Hùng Đào kỳ lạ nhìn Diệp Thạch. Theo hắn hiểu biết, bên ngoài nguyên khí loãng, võ thánh đã càng ngày càng ít, kết quả phụ thân cùng ông ngoại của Bạch Diên Tinh đều là võ thánh. Huyết thống tốt như vậy, khó trách tuổi còn trẻ đã có thể trở thành võ thánh.
“Ông ngoại ngươi có địa vị rất cao ởLăng gia?” Bạch Hùng Đào hỏi.
Diệp Thạch gật đầu: “Địa vị của ông ngoạiở Lăng gia có chút tương tự vớiđịa vị củaphụ thân ở Bạch gia.”
Bạch Hùng Đào trong lòng liền có cảm giác nguy cơ. Tuy rằng giữa phụ thân cùng ông ngoại thì phụ thân càng thân cận hơn, nhưng quan hệ ông ngoại cũng không xa.
“Người Lăng gia trong Vùng Cấm rất kỳ quái, ngươi đừngquá thân cận bọn họ.” Bạch Hùng Đào âm thầm đề phòng nói.
Diệp Thạch gật đầu, nghiêm túc nói: “Vâng, ta không muốn ngủ trong quan tài.”
Bạch Hùng Đào: “…”
“Diên Tinh, trừ có huyết thống Bạch gia, huyết thống Lăng gia, thì còn có huyết thống của gia tộc đặc biệt nào khác không?” Bạch Hùng Đào thử hỏi.
Diệp Thạch nói: “Có, nhưng chỉ là huyết mạch chi thứ, huyết thống cũng không cao.”
“Tộc nào?” Bạch Hùng Đào hỏi.
“Huyết thống Linh Tộc chi thứ.” Diệp Thạch nói.
Bạch Hùng Đào run run khóe miệng: “Huyết thống Linh Tộc à.Nghe nói Huyết thống gia tộc nàyrất thần kỳ, đáng tiếc chỉ là chi thứ!”
Diệp Thạch gật đầu nói: “Linh Tộc quả thực là thần kỳ, bọn họ đều nói mẫu phụ ta có thể nghịch thiên cải mệnh.”
Bạch Hùng Đào: “…” Chết tiệt, mẫu phụ Bạch Diên Tinh lại là tộc nhân Linh Tộc chi thứ có thể nghịch thiên cải mệnh!
Diệp Thạch đi theo Bạch Hùng Đào vào thành, ở trong thành phát hiện một người quen nhưng cũng không quen lắm.
“Làm sao vậy?” Bạch Hùng Đào hỏi.
Diệp Thạch lắc đầu: “Không có gì, ngày đó có người đánh cướp ta, vừa rồi ta thấy hắn.”
Bạch Hùng Đào không vui: “Có người đánh cướp ngươi?Ai? Ta đi thu thập hắn.”
Diệp Thạch lắc đầu: “Không cần đâu, hắn cũng không chiếm được cái gì, hắn sống quá thảm rồi, một võ thánh lại thành ra như vậy.” Đồ mặc thì rách tung toé, mặt thì vàng vọt thiếu sức sống.
Trước đó Diệp Thạch không hiểu vì sao người nọ nhìn thấy y dùng trận pháp liền chạy đi, hiện tại Diệp Thạch đã hiểu, là do người nọ kiêng kị Bạch Tế Tuyết.
Bạch Hùng Đào: “…” Sống thành như vậy cũng có nhiều, ở Vùng Cấm này, võ thánh cũng không dễ sống.
Có biết bao nhiêu võ thánh ở bên ngoài hô phong hoán vũ, nhưng khi tiến vào đây liền trở nên thất vọng quẫn bách! Bởi vậy ngàn vàng khó mua chữ ‘sớm biết vậy’.
“Được rồi, nếu như ngươi không muốn so đo, vậy chúng ta mau trở về thôi.” Bạch Hùng Đào nói.
“Vâng.” Diệp Thạch nói.
Đám người Bạch Hùng Đào vừa trở về không lâu thì Lăng Hiển cũng trở về.
Mấy người thủ cửa thành nhìn thấy Lăng Hiển trở về thì không khỏi kinh ngạc.
“Đây không phải là Lăng Hiển sao? Sao lại trở về rồi?”
“Hắn sống qua được?Ta còn tưởng rằng lần này hắn phải chết rồichứ.”
“Thật lợi hại, vậy mà cũng sống qua được.”
“Ý chí của người Lăng gia thật có thể nói là không ai sánh bằng, khó trách có thể nghiên cứu raluyện khí chi pháp tự lấy thân mình thành nguyên liệu luyện khí.”
“Tinh thần Lăng Hiển lại cònrất tốt nữa kìa.”
“…”
Trong trung tâm thành, cung điện của Lăng Thương.
“A Hiển, ngươi trở lại?!” Lăng Khởi nhìn thấy Lăng Hiển, trong mắt hiện lên nét vui mừng cùng kinh ngạc. “Hửm, nguyền rủa trong cơ thể ngươi loãng hơn lúc trước?!”
Lăng Hiển gật đầu nói: “Đúng vậy! Lần này ra ngoài gặp được quý nhân.”
“Quý nhân?” Lăng Khởi không hiểu.
“Lão tổ tông đâu? Ta muốn gặplão tổ tông, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với lão tổ tông.” Lăng Hiển không chờ đợi được mà hỏi.
Lăng Khởinói: “Ngươi chờ chút.”
Chỉ qua một hồi, trong cung điện Lăng gia, một đám người từ trong ‘quan tài’ đi ra, vây quanh Lăng Hiển.
“Ngươi nói là ngươi gặp được một ngườiLăng gia, người này còn giúp ngươi bỏ đi một phần nguyền rủa?” Lăng Thương đầy kinh ngạc hỏi.
Lăng Hiển gật đầu: “Đúng vậy!”
“Không có khả năng! Người Lăng gia chúng ta đều đang ở nơi đây, lão tổ tông cũng đã cảm ứng, lần này không có người Lăng gia nào tiến vào.” Lăng Khởi nói.
Lăng Khởi không biết rằng, lúc Lăng Thương cảm ứng thì Diệp Thạch vừa vặn trốn vào trong Linh Tháp của Mộ Thần, vì thế Lăng Thương tất nhiên là không cảm giác được.
“A Hiển, có phải là ngươi đau tới mức hồ đồ cho nên mới nghĩ sai rồi?” Lăng Khởi hỏi.
Một người mới vừa tiến vào bí cảnh đã có thể xóa bớt nguyền rủa, đây cũng quá khoa trương.
Lăng Hiển lắc đầu nói: “Ta lúc đó rất thanh tỉnh, sẽ không nhận sai, hơn nữa chính người nọ cũng nói, y cũngcoi như là ngườiLăng gia.”
“Coi như là người Lăng gia? Cái gì gọi là coi như là người Lăng gia?” Lăng Khởi không hiểu.
“Ông ngoại của y là người củaLăng gia, phụ thân lại không phải, y chỉ có thể coi như là có chútquan hệ vớiLăng gia,nên cũng không thể tính thành chân chính là ngườiLăng gia.” Lăng Hiển nói.
“Vậy hiện tại người đâu?Nếu ngươi đã gặp gỡ thì sao không mang y về đây?” Lăng Khởi hỏi.
“Phụ thân y là người Bạch gia, lúc ta gặp được y, y đangđi cùng Bạch Hùng Đào.” Lăng Hiển nói.
Hắn chỉ là một võ tôn, làm thế nào có thể cướp người từ trong tay một võ thánh như Bạch Hùng Đào được! Lúc ấy hắn có thể kiên trì bảo Diệp Thạch có rảnh tới đây gặp đã là cực hạn rồi.
Lăng Thương gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, trầm ngâm một chút rồi nói: “Nếu yđã vào địa bàn của Bạch Tế Tuyết, ta đây cũng không cảm ứng được cũng là chuyện bình thường.”
“Lão tổ tông, chúng ta có cần đi tìm không?” Lăng Khởi hỏi.
Lăng Thương lắc đầu, “Việc này không thể nóng vội.”
Trong cung điện của Bạch Tế Tuyết.
“Cốc cốc cốc.”
Bạch Kỳ mở cửa, nhìn thấy là Bạch Hùng Đào thì có chút nghi hoặc: “Sao lần này sớm về vậy, tìm được linh mạch rồi?”
Bạch Hùng Đào vội vàng gật đầu: “Tìm được, tìm được…”
“Tốc độ thật nhanh. Xem ra bản lĩnh tìm kiếm linh mạch của ngươi lại tăng lên.” Bạch Kỳ khen ngợi.
“Hừ,bản lĩnh tìm linh mạch của ta còn cần ngươi nói à?La Diễm Quỳnh Tương Tửu gì đó của ngươi còn không?” Bạch Hùng Đào hỏi.
Bạch Kỳ gật đầu hỏi: “Có, làm chi?”
“Ta đưa cho hai tiểu quỷ mới tới kia nếm thử.” Bạch Hùng Đào nói.
Bạch Kỳ run run khóe miệng, nói: “Ta còn không đủ để uống đâu, còn cho bọn họ nếm thử.Không cho, không cho…”
“Ngươi nhỏ mọn như vậy làm gì? Đây chính là hậu bối của Bạch gia chúng ta, tân huyết của gia tộc đấy!” Bạch Hùng Đào không vui nói.
Bạch Kỳ đen mặt: “Ngươi nói hào phóng quá nhỉ, không phải là rượu này ngươi cũng có sao?”
“Ngươi còn không biết tính ta sao, ta đã sớm uống sạch rồi.” Bạch Hùng Đào có chút xấu hổ nói.
“Không cho!” Bạch Kỳ dứt khoát nói.
“Cho một chút đi, lần sau lão tổ tông phân rượu cho ta, ta trả cho ngươi còn không được sao?” Bạch Hùng Đào nói.
“Không được!”
“Ngươi thật tuyệt tình!” Bạch Hùng Đào không vui.
“Ngươi hôm nay quá kỳ quái!” Bạch Kỳ khoanh tay, đầy nghi ngờ nói.
Diệp Thạch đã đi tới, tò mò hỏi: “Hai vị tổ tông, các ngài đang tái gẫu chuyện gì thế?”
“Ta đang đòi chút La Diễm Quỳnh Tương Tửu cho ngươi với Mộ Thần uống, nhưng vị Bạch Kỳ tổ tông này của ngươi lại không cho.” Bạch Hùng Đào trách cứ liếc nhìn Bạch Kỳ một cái, nói.
Bạch Kỳ hung hăng trừng lại Bạch Hùng Đào.
“La Diễm Quỳnh Tương Tửuuống rất ngon sao? Mộ Thần cũng biết nhưỡng rượu đó.” Diệp Thạch hỏi.
Bạch Hùng Đào sợ hãi than: “Mộ Thần còn biết nhưỡng rượu nữa?!”
Diệp Thạch gật đầu, tràn đầy đắc ý nói: “Đúng vậy! Mộ Thần rất biết nhưỡng rượu, Mộ Thần còn rất biết nấu cơm nữa.”
Bạch Kỳ cười khan: “Mộ Thần thật giỏi nhỉ, học nhiều môn học thuật như vậy còn chưa tính, còn phải học nấu cơm.” Thật đúng là quá rãnh.
Bạch Hùng Đào lại vô cùng tán thưởng nói: “Mộ Thần thật lợi hại, cái gì cũng biết hết, ánh mắt Diên Tinh ngươi quá tốt!”
Diệp Thạch đầy tự hào: “Tất cả mọi người đều nói như vậy.”
Bạch Kỳ nhìn vẻ mặt siểm nịnh của Bạch Hùng Đào, sắc mặt vô cùng cổ quái.
“Ta đi tìm Mộ Thần đây.” Diệp Thạch nói rồi rời đi.
Nếu là bình thường, có lẽ Diệp Thạch sẽ hỏi thăm về La Diễm Quỳnh Tương Tửu, nhưng hiện tại Diệp Thạch tương đối quan tâm tới Thôn Thiên Phong cùng nguyền rủa hơn.
“Ngươi rất lạ!” Bạch Kỳ nghi ngờ nhìn Bạch Hùng Đào.
Bạch Hùng Đào chột dạ: “Lạ là lạ ở chỗ nào?”
Bạch Kỳ híp mắt nói: “Lạ ở chỗ nào? Cả người đều lạ! Ngươi không phải là cái loại người sẽ xuất đầu vì hậu bối.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đấy? Ta vẫn luôn là người thích bảo hộ hậu bối mà.” Bạch Hùng Đào không vui.
Bạch Kỳ hừ lạnh một tiếng, “Phải không? Mộ Thần cho ngươi thứ tốt gì? Ta nhớ rõ lúc trước ngươi nhìn hắn rất không vừa mắt cơ mà?”
“Ngươi không nên nói bậy nói bạ!” Vẻ mặt Bạch Hùng Đào đoan chính nói.
“Ta nói bậy bạ cái gì? Lúc trước là ai mở miệng ngậm miệng đều là ‘tiểu bạch kiểm’, ‘ăn cơm mềm’?” Bạch Kỳ hừ lạnh.
“Đây không phải là ta nói, ngươi đừng mơ muốn nói xấu ta!” Bạch Hùng Đào chính khí lẫm liệt chối bỏ.
Bạch Kỳ: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.