Chương trước
Chương sau
Dàn xếp xong người Lâm gia, Lâm Ngọc đi vào phòng nghỉ của La Hòa.
“Ngươi xác định tên Phong Viễn kia có một đan lô thất cấp, hơn nữa phẩm chất còn không tầm thường?” La Hòa hỏi.
Lâm Ngọc gật đầu nói: “Không sai, cái đan lô kia vô cùngthần kỳ, tuy rằng đan lô thoạt nhìn rất phổ thông, nhưng tựa hồ có dung hợp trận pháp, khống hỏa rất dễ, trênđan lô còn có minh văn, hẳn là hồn văn trong minh văn, có hiệu quả tiết kiệm linh hồn lực.Ta nghĩ tên kia luyện đan xác xuất thành công cao chắc chắn là có liên quan tới cái đan lô kia.”
Lâm Ngọc quan sát Mộ Viễn Phong hồi lâu, cảm thấy rốt cục đã phát hiện bí mật của Mộ Viễn Phong.
Một tên luyện dược sư lục cấp cấp thấp mà thôi, vì sao luyện chế đan dược lục cấp lại có thể có xác xuất thành đan cao như vậy, vấn đề khẳng định là do cái đan lô quái dị kia.
Đôi mắt La Hòa lập tức nóng lên: “Nếu cái đan lô kia thật sự lợi hại như vậy, vậynó thật đúng là vật báu vô giá…” Minh văn có liên quan tới linh hồn lực thường rất khó tuyên khắc, mà cái đan lô này còn dung nhập trận pháp, quả thực bất phàm.
Lâm Ngọc cau mày nói: “Đáng tiếc sư phụ muốn thu tên Phong Viễn kia làm đồ đệ, hắn lại không lĩnh tình.”
La Hòa nhìn Lâm Ngọc, thận trọng hỏi: “Tên đó thật sự không hậu trường?” Nếu như không có hậu trường, thì không có đạo lý gì khi hắn chủ động mở miệng, đối phương lại thẳng thừng cự tuyệt như thế.
La Hòa đương nhiên không phải thật tâm muốn thu Mộ Viễn Phong làm đồ đệ, hắn chỉ là muốn mượn cơ thuận lý thành chương lấy được đan lô từ Mộ Viễn Phong.
Lâm Ngọc chắc chắn nói: “Sư phụ yên tâm đi, tên đó kiến thức vô cùng thiển cận, bộ dáng căn bản không giống như có hậu trường.Đại khái là hắn căn bản không biết luyện dược sư thất cấp lợi hại cỡ nào.” Nàng từng hỏi thử, trưởng bối của tên đó đều yếu vô cùng!
Trên mặt La Hòa liền hiện lên vẻ ác độc: “Nếu không có hậu trường, vậy thì không cần cố kỵ nữa.”
… …
Tia nắng ban mai hơi lộ ra, trong viện đột nhiên rộn ràng nhốn nháo.
Mộ Viễn Phong đi ra khỏi khách phòng, liền thấy một nam nhân áo xám hùng hổ đang mang người sưu tầm chung quanh sân, Mộ Viễn Phong nhịn không được mà nhăn chặt mày.
“Xảy ra chuyện gì?” Mộ Viễn Phong hỏi.
Lâm Tạ cau mày, khẩn trương xoa xoa tay nói: “Bọn họ nói là bị mất trộm.”
“Mất trộm?” Mộ Viễn Phong hỏi.
Lâm Tạ gật đầu: “Đúng vậy.” Lâm Tạ nhăn mày, chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy lần này mất trộm là hướng về phía Phong Viễn.
Dư Tấn mang theo vài người đi tới trước mặt Mộ Viễn Phong cùng Lâm Tạ. Người Dư Tấn mang tới lập tức vây Mộ Viễn Phong lại.
Lâm Tạ nhíu mày hỏi Dư Tấn: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Dư Tấn liếc mắt nhìn Lâm Tạ một cái, sau đó ác độc cười với Mộ Viễn Phong: “La luyện dược sưbị mất đồ, chúng ta có nghĩa vụ thay hắn tìm về.”
Lâm Tạ nhíu mày: “Ngươi đây là có ý gì? Không bằng không chứng, vì sao ngươi lại hoài nghi Phong luyện dược sư?”
Dư Tấn nhìn Lâm Tạ nói: “Không phải chỉ hoài nghi Phong luyện dược sư, mà là nhữngngười lai lịch không rõ khác cũng đã điều tra, chỉ có Phong luyện dược sư là chưa thôi.”
Lâm Tạ siết chặt tay. Cái bẫy, đây chính là một cái bẫy!
Mộ Viễn Phong khoanh tay, nghiêng đầu nhìn Dư Tấn hỏi: “Không biết La luyện dược sư mất đi cái gì?”
Dư Tấn nhún vai nói: “Chuyện này thì ta không biết, ngươi có thể đi hỏi thử La luyện dược sư, hoặc là, ngươi hẳn là đã biết phải không?”
Lâm Tạ siết chặt tay, trên mặt hiện lên vẻ phẫn hận, “Dư Tấn, chuyện này còn chưa có làm rõ, ngươi đừng dùng từ quá phận.”
“Không phải là ta quá phận, ta chỉ muốn xem Phong luyện dược sư đã từng làm chuyện gì hay chưa.Phong luyện dược sư, đi thôi.” Dư Tấn nói.
Mộ Viễn Phong nhìn chăm chú Dư Tấn hồi lâu, nhẹ hít một hơi nói: “Dẫn đường đi.”
Chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Trong lòng Mộ Viễn Phong hiện lên vài phần bất đắc dĩ, hắn biết La Hòa hơn phân nửa là coi trọng đồ của mình mới chịu thu mình làm đồ đệ, nhưng mình không đồng ý, hắn liền làm ra chuyện mất trộm, quả nhiên không biết xấu hổ.
… …
Động tĩnh bên La Hòa nháo quá lớn, chọc không ít người chú ý.
“Phong luyện dược sư, có phải là ngươi lấyđan lô của sư phụ ta không?Nhanhtrả lại cho sư phụ ta đi.Sư phụ ta đại nhân đại lượng, sẽ không cùng ngươi so đo đâu.” Mộ Viễn Phong vừa đi theo Dư Tấn vào đại sảnh, Lâm Ngọc liền ra vẻ hào phóng nói với Mộ Viễn Phong.
Sắc mặt Mộ Viễn Phong liền trầm xuống, “Ta ngay cả sư phụ ngươi dùng đan lô gì cũng không biết, làm thế nào trả lại cho sư phụ ngươi?”
“Đan lô của sư phụ ta là một đan lô thất cấp, tuyên khắc hai con hỏa phượng, trong đan lô khắc một cái LụcChuyển Hỏa Trận, trong đan lô còn có một cái Thiên Tỉnh Hồn Văn.” Lâm Ngọc nói.
Mộ Viễn Phong tức giận cả người phát run, “Ngươi…” Bộ dáng của đan lô kia chính là chiếu theo cái của hắn mà nói.
Lâm Ngọc nhìn Mộ Viễn Phong, thâm sâu nói: “Phong luyện dược sư, nếu như ngươi cầm đồ của sư phụ ta thì liền lấy ra đi.”
Mộ Viễn Phong nói: “Ta có một cái đan lô cùng loại với sư phụ ngươi, nhưng đó là của ta!”
Lâm Ngọc nói với Mộ Viễn Phong: “Phong luyện dược sư, cái đan lô đó vô cùng đặc biệt, không bằng ngươi lấy đan lô ra đi, để sư phụ ta xem xét.”
Mộ Viễn Phong siết chặt tay, bọn người kia căn bản là không muốn mặt mũi.
“Như thế nào?Phong luyện dược sư, ngươi chột dạ à?” Dư Tấn vui sướng khi người gặp họa nói.
Ánh mắt Mộ Viễn Phong lạnh lùng nhìn Lâm Ngọc, siết chặt tay, lấy đan lô ra.
“Phong luyện dược sư, cái đan lô này của ngươi thật sự giống y như đúc cái bị mất của sư phụ ta.” Lâm Ngọc hơi oán trách liếc mắt nhìn Mộ Viễn Phong một cái nói.
Mộ Viễn Phong nhìn chằm chằm Lâm Ngọc: “Lâm tiểu thư, nói hưu nói vượn cũng phải có một mức độ, ngươi nói lung tung như vậy sẽ gặp báo ứng đấy, ngươi hẳn là nhìn nhầm rồi.”
Lâm Ngọc nói: “Phong luyện dược sư, đan lô này sư phụ ta mấy năm trước đã dungrồi, ta không có khả năng nhìn nhầm được.”
“Ngươi…” Mộ Viễn Phong bị tức nghẹn.
… …
“Phong luyện dược sư, ngươi cũng thật quá đáng, La luyện dược sư có hảo ý thu lưu ngươi, vậy mà ngươi lại làm ra chuyện như vậy.”
“Phong luyện dược sư, bây giờ ngươi nói lời xin lỗi, rồi trả lại đan lô, La luyện dược sư sẽ không làm khó dễ ngươi.”
“Phong luyện dược sư, không ngờ ngươi lại là người như vậy.Thôi, chắc là ngươi kiến thức quá ít, nhất thời khống chế không được, chúng ta cũng có thể lý giải mà.”

Mấy tên chó săn Lâm gia vì muốn lấy lòng La Hòa, nhất thời mồm năm miệng mười mà nói.
Lâm Tạ siết chặt tay, Lâm Ngọc thật là không biết xấu hổ. Nàng đang hủy hoại thanh danh Phong Viễn. Lưng mang thanh danh trộm đan lô, về sau Phong Viễn phải sống yên như thế nào đây.
“Muội muội, có phải ngươi lầm không, đan lô này chính là của Phong Viễn, lúc trước ta đã nhìn thấy.” Lâm Tạ đứng ra nói.
Lâm Ngọc nhìn Lâm Tạ, ủy khuất nói: “Thất ca, ngươi cảm thấy ta nói dối sao.”
Lâm Tạ siết chặt tay, áp xuống cơn tức: “Ta cảm thấy việc này có hiểu lầm, có thể chính là đan lô của Phong luyện dược sư cùng của sư phụ ngươi giống nhau mà thôi.”
“Đan lô này đặc biệt như thế, ta sẽ không nhìn nhầm.” Lâm Ngọc kiên trì nói.
“Bát muội, ngươi đừng quá đáng!” Lâm Tạ tức giận nói.
Lâm Ngọc nhìn Lâm Tạ: “Thất ca, có phải ngươi tình nguyện giữ gìn một tên tiểu thâu cũng không nguyện ý tin tưởng muội muội của mình?”
“Ngươi…” Lâm Tạ đen mặt, Lâm Ngọc đây là muốn đeo tội danh cho Phong Viễn.
“Tiểu Thất, ngươi đừng nói nữa, việc này vừa xem là hiểu ngay rồi.” Một trưởng lão Lâm gia nói.
Lâm Tạ hết sức bất mãn nói: “Trưởng lão, việc này có hiểu lầm.”
“Đủ, tiểu Thất.” Trưởng lão Lâm gia tức giận quát.
Lâm Tạ cắn môi, biểu diễn vụng về như thế, chân tướng đến tột cùng như thế nào, Tam gia gia hẳn là nhất thanh nhị sở. Nhưng cho dù biết được La Hòa động tay động chân trong chuyện này, Tam gia gia vẫn đứng ở phía La Hòa.
… …
“Phong luyện dược sư, ngươi có gì muốn nói không?” Dư Tấn trào phúng hỏi.
Mộ Viễn Phong mím môi, trong lòng cười khổ. Hắn phải nói gì đây, nói đan lô này là do nhi tử của hắn luyện chế, nhi tử của hắn là Mộ Thần? Nếu hắn nói như vậy, chắc sẽ bị người ta coi là kẻ điên đi.
“Lâm tiểu thư, ngươi nói đan lô này là cái sư phụ ngươi từng dùng mấy năm trước, vậy xin hỏi, mấy năm trước làbao nhiêu năm?” Mộ Viễn Phong hỏi.
Lâm Ngọc nhăn mày nhìn Mộ Viễn Phong, nói: “Năm năm.”
Mộ Viễn Phong cười nhạo một tiếng: “Xin lỗi, đan lô này là ba năm trước đây do một vịluyện khí sư luyện chế cho ta. Nếu ngươi tìm một người hiểu công việc luyện khí sư, hắn vừa thấy thì sẽ biết niên hạn luyện rađan lô này.”
Lâm Tạ nghe được lời Mộ Viễn Phong nói, âm thầm thở ra một hơi.
Trái tim Lâm Ngọc trầm xuống, lập tức khôi phục bình thường: “Đan lô của sư phụ ta ởba năm trước từngluyện lạiđể thăng cấp, đây cũng không thể đại biểu cái gì.”
Mộ Viễn Phong nhìn Lâm Ngọc, lạnh lùng nói: “Ngươi thật không biết xấu hổ.”
Gương mặt Lâm Ngọc tức khắc đỏ lên.
Chung quanh có vô số người chú ý động tĩnh bên này, đa số người đều đang xem kịch vui.
… …
“Phanh.” Cửa bỗng bị đạp ra, Mộ Thần mang theo Diệp Thạch đi đến.
Nhìn thấy người tới, người trong viện một đám trừng lớn mắt, giữa sân nhất thời lặng ngắt như tờ.
La Hòa kinh ngạc nhìn hai người, phục hồi lại tinh thần, lập tức cung kính mà chạy tới trước mặt Mộ Thần: “Mộ thiếu, sao ngài lại tới đây? Có chuyện gì mà lại kinh động tớingài?”
Mộ Thần thưởng thức chiết phiến trong tay, ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn La Hòa một cái: “Ta thấy bên này náo nhiệt liền đến xem, không được sao?”
La Hòa trong lòng bất ổn, tất cung tất kính nói với Mộ Thần: “Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể, kỳ thật cũng không phải đại sự gì.”
“Chuyện gì xảy ra?” Mộ Thần nhìn Lâm Ngọc nói.
Lâm Ngọc kiên trì nói: “Đan lô của sư phụ ta bị mất, nhưng đã tìm về rồi.”
Mộ Thần cười nhạo một tiếng, nhẹ nhàng gõ gõ chiết phiến trên đan lô, hỏi: “Tìm về rồi?Cái này sao?”
Lâm Ngọc nhìn nụ cười trên mặt Mộ Thần, đáy lòng nhất thời dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.
“Mộ đại sư, việc này ngươi thấy thế nào?” Nhìn thấy Mộ Thần xuất hiện, chung quanh vài tên luyện dược sư ban đầu tới xem náo nhiệt liền sôi nổi hiện thân, nhảy vào sân La Hòa cướp lời lôi kéo làm quen cùng Mộ Thần.
“Mọi người thấy cái đan lô này thế nào?” Mộ Thần hỏi ngược lại.
“Cái đan lô này vận dụng khá nhiều thứ như minh văn, trận pháp, tuy rằng nhìn kháxấu xí, nhưng lại rất lợi hại.” Một luyện dược sư nói.
“Cái đan lô này vận dụng Lục Chuyển Hỏa Trận, có thể tăng phúc uy lực ngọn lửa của luyện dược sư. Đồng thời, trên mặt này khắc một cái Thiên Tỉnh Hồn Văn, một cái Ích Hôn Hồn Văn, cái trước có thể đề cao năng lực luyện dược sư chưởng khống linh hồn, cái sau có thể bổ sung thêm linh hồn lực khi luyện dược sư luyện đan.” Mộ Thần nói.
“Đế của cái đan lô này còn có một cái ký hiệu có thể tuần hoàn lợi dụng tinh đan, trên trình độ nhất định có thể đề cao xác xuất luyện đan thành công.”
“Mộ đại sư quả nhiên là tuệ nhãn cao siêu, cái gì cũng không thoát khỏi mắt.”
“Không nghĩ tới một cái đan lô nhìn bề ngoài xấu xí như vậy thế màlại không hề đơn giản.”
“Vị luyện khí sư luyện chế cái đan lô này, luyện khí thuật hẳn là rất cao siêu.” Một trưởng lão Lâm gia nói.
Mộ Thần cười nói: “Các ngươi quá khen, luyện khí thuật của luyện khí sư luyện chế cái đan lô này kỳ thật không ra làm sao, mà chính bởi vì luyện khí thuật của hắn không ra làm sao, hắn mới có thể đồng thời dùng tới trận pháp, minh văn, phù chú đểgiúp.”
“Mộ đại sư, làm sao ngài lại biết rõ ràng như vậy?” Một luyện dược sư có chút kỳ quái hỏi.
Mộ Thần cười cười, sắc mặt lạnh lẽo đảo qua Lâm Ngọc cùng La Hòa, nói: “Vì cái đan lô này, nó là do ta luyện chế.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.