Chương trước
Chương sau
Bạch Khê Phong ngồi ở trong phòng bình chân như vại mà uống trà, thần sắc mơ hồ lộ ra vài phầnhưng phấn cùng đắc ý.
Bạch Khê Phong chủ quản công việc vặt trong gia tộc, cả đám luyện dược sư này cũng thuộc phạm vi hắn quản hạt, lúc trước luyện dược sư lần lượt rời đi, Bạch Khê Phong đã gặp phải áp lực rất lớn.
Hiện giờ, luyện dược sư trong gia tộc lần lượt thăng cấp, đám luyện dược sư trước kia rời đi giờ lại sôi nổi muốn trở về, Bạch Khê Phong chỉ cảm thấy mở mày mở mặt.
“Mộ Thần, ngươi thật sự rất giỏi! Nhờ phúc của ngươi, hiện tại gia tộc đã có mười hai vị luyện dược sư thất cấp.” Bạch Khê Phong cười nói.
Trước khi Đan Tháp đào góc tường, gia tộc cũng chỉ có bảy vị luyện dược sư thất cấp mà thôi.
Mộ Thần cười nói: “Những luyện dược sư kia rời khỏi Bạch gia cũng coi như có liên quan tới ta, với lại vì gia tộc làm chút chuyện cũng là việc ta nên làm.”
Bạch Khê Phong lại không cho là đúng, nói: “Những tên luyện dược sư vong ân phụ nghĩa kia nói đi là đi, làm sao có thể liên quan tới ngươi.”
Đáng hận nhất chính là Tiêu Mạnh. Bạch gia thật sự đối với hắn không tệ, kết quả người này đi thì đi đi, còn kích động những người khác đi cùng hắn. Mà sau khi rời khỏi Bạch gia, Tiêu Mạnh còn đi nói xấu về Bạch gia, khiến vị trưởng lão lúc trước từng cứu Tiêu Mạnh một mạng tức giận thiếu chút nữa hộc máu.
Hiện tại những luyện dược sư từng rời theo Tiêu Mạnh đều hận Tiêu Mạnh, cho đáng!
Mộ Thần điểm nhẹ mặt bàn, nói: “Ta tính bồi dưỡng ra một vị luyện dược sư bát cấp cho hai nhà Bạch, Lăng.”
Bạch Khê Phong phun ra một miệng nước trà, “Mộ Thần ngươi… thật ra ngươi không cần miễn cưỡng đâu.”
Đây chính là luyện dược sư bát cấp nha! Cả Đan Tháp cũng chỉ có vài vị luyện dược sư bát cấp mà thôi, Mộ Thần lại còn nói muốn bồi dưỡng ra một vị luyện dược sư bát cấp cho hai nhà Lăng, Bạch.
Mộ Thần liếc mắt nhìn Bạch Khê Phong một cái, nói: “Không có miễn cưỡng. Kỳ thật bước vào luyện dược sư bát cấp cũng không khó lắm.”
Đan thuật truyền thừa của Đan Tháp trên cơ bản xem như đã bị Mệnh Tộc cầm giữ, nếu Đan Tháp buông đan thuật truyền thừa ra, luyện dược sư bát cấp ở Trung Châu tuyệt đối sẽ không chỉ có vài người như vậy.
Bạch Khê Phong cười khan: “Ngươi vừa sức là tốt rồi, không cần miễn cưỡng quá.”
Mộ Thần gật đầu: “Ta hiểu mà. À, nghe nói gần đây có rất nhiều luyện dược sư lúc trước rời đi đang muốn trở về?”
Bạch Khê Phong cười lạnh, trong nụ cười tràn đầy châm chọc, “Đúng vậy! Nhưng Bạch gia chúng ta là nơi bọn họ muốn tới thì tới, muốn chạy là có thể chạy?”
Hắn tự nhận lúc trước Bạch gia đãi ngộ cho những người này không kém, đương nhiên là Đan Tháp khai ra đãi ngộ càng tốt hơn, nhưng theo hắn nghe được tin tức, sau khi Đan Tháp đào được góc tường rồi, có rất nhiều lời hứa không được thực hiện.
Đan Tháp đông đảo luyện dược sư, áp lực cạnh tranh cũng lớn, khi rời khỏi Bạch gia, rất nhiều luyện dược sư sống không ra làm sao cả.
Đan Đỉnh Các.
“Ông nội, luyện dược sư Bạch gia liên tiếp tấn cấp, hiện tại đã có mười hai cái luyện dược sư thất cấp, mà con số này còn đang không ngừng tăng trưởng.” Cảnh Minh nhíu mày, hậm hực nói.
Cảnh Lập Phong híp mắt nói: “Mộ Thần xác thực không dễ chọc!”
Đan Tháp vừa mới thực hành chính sách phong bế với Bạch gia, Mộ Thần liền tạo ra nhiều luyện dược sư thất cấp như thế. Người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn, giờ đối với các luyện dược sư lưu lại hai nhà Bạch, Lăng, bây giờ là dù hai nhà đuổi bọn họ đi, bọn họ cũng luyến tiếc rời đi.
Cảnh Minh thầm đồng ý gật đầu, “Đúng là vậy!”
Những luyện dược sư lúc trước rời khỏi Bạch gia cùng Lăng gia, hiện tại hối hận ruột cũng muốn xanh, đáng tiếc, cũng không có tác dụng gì.
Những luyện dược sư lúc trước rời đi, sau đó lại muốn về, không hề ngoại lệ đều bị hai nhà cự tuyệt.
Có Mộ Thần ở đó, Đan Tháp áp dụng sách lược không bán đan dược cho Bạch gia cùng Lăng gia cũng không có hiệu quả.
Nghe nói sau khi Mộ Thần trở về, Lăng gia cùng Bạch gia đều chiếm được trên trăm viên đan dược bát cấp, thực lực chỉnh thể của hai nhà Lăng, Bạch lập tức tăng lên.
Hiện tại luyện dược sư bên ngoài đều hâm mộ luyện dược sư hai nhà Lăng, Bạch có vận khí tốt, có không ít luyện dược sư muốn gia nhập hai nhà.
… …
Đan Cốc.
Đan Thần phe phẩy cây quạt trong tay, nói: “Mộ Thần thật sự lợi hại.”
Đan Diểu gật gật đầu, nói: “Đó là tất nhiên.”
Bạch gia, Lăng gia ra thêm nhiều luyện dược sư thất cấp như vậy, trước đó Đan Tháp ra đòn phong tỏa hai nhà Bạch, Lăng, nghiễm nhiên lại thành một chuyện cười.
“Ta nghe nói bên ngoài có rất nhiều luyện dược sư muốn gia nhập Bạch gia, Lăng gia?” Đan Thần hỏi.
Đan Diểu gật đầu, nói: “Đúng vậy. Mộ Thần rất có khả năng. Những luyện dược sư thất cấp lưu lại Bạch gia và Lăng gia, toàn bộ đều lên thất cấp hậu kỳ. Trừ Mộ Thần ra, những người khác làm gì có cách nào lập tức bồi dưỡng ra nhiều luyện dược sư như vậy!”
Thanh danh thì sao? Chỉ cần Bạch gia có thể cung cấp đủ nhiều ích lợi, thanh danh có kém hơn thì cần gì phải vội.
“Bạch gia vàLăng gia hiện tại căn bản không thu luyện dược sư, đám luyện dược sư nguyên bản từ hai nhà rời đi hiện tại đều hối hận không kịp.” Đan Thần lắc đầu nói.
Đan Diểu hơi cười khổ, Đan Tháp lúc trước vì đào góc tường mà ra đãi ngộ cho luyện dược sư hai nhà Lăng, Bạch vô cùng cao, đãi ngộ so với luyện dược sư vốn ở Đan Tháp cũng cao hơn một mảng lớn.
Nhưng mà, Đan Tháp có nhiều luyện dược sư như vậy, những luyện dược sư từ hai nhà Lăng, Bạch, luyện đan thuật cũng chưa chắc có trình độ cao hơn các luyện dược sư vốn ở Đan Tháp, những tên phản bội dựa vào cái gì lại phải có đãi ngộ tốt như vậy, chỉ sợ những luyện dược sư vốn ở Đan Tháp đều rất không phục.
Đan Diểu chuyển chén rượu qua tay khác, nói: “Đan Tháp áp không nổi Mộ Thần.”
Cừu Tranh Vanh muốn lấy thân phận tháp chủ Đan Tháp đến ngăn chặn Mộ Thần, trong nhất thời thì có khả năng, nhưng nếu lâu dài thì lại có chút khó khăn, chỉ có đủ thực lực mới có thể có được đủ lực uy hiếp.
Luyện đan thuật của Mộ Thần cao hơn Cừu Tranh Vanh rất nhiều, Mộ Thần có lẽ căn bản là không đặt Cừu Tranh Vanh vào mắt.
… …
Phân điện Đan Tháp.
Sau khi luyện khí sư của Bạch gia rời khỏi, đa số đều bị an bài ở tại vài phân điện của Đan Tháp.
“Nghe nói tớichưa, Bạch gia lại có thêm một luyện dược sư thất cấp hậu kỳ kìa.”
“Nghe nói không chỉ có Bạch gia, Lăng gia cũng có hai luyện dược sư thất cấp trung kỳ trở thành thất cấp hậu kỳ.”
“Sao lại tăng lên nhanh như vậy? Hơn nữa còn là nhiều người đồng thời tăng luyện đan thuật lên như vậy nữa.”
“Mộ Thần tới đan đường giảng bài, vấn đề gì cũng dốc lòng giải đáp. Có luyện dược sư bát cấp hậu kỳ vui lòng chỉ điểm như thế, những luyện dược sư kia làm sao có thể tiến bộ không nhanh được.”
“Luyện dược sư của Bạch gia với Lăng gia có vận khí thật tốt.”
“Chứ gì nữa, đáng tiếc làhiện tại Bạch gia cùng Lăng gia không thu nhận luyện dược sư, nếu không…”
“Nói đến cũng kỳ, luyện dược sư thất cấp trung kỳ cùng thất cấp cao cấp, yêu cầu linh hồn lực kém cách xa nhau, linh hồn lực của những người đó làm thế nào lập tức tăng lên được?”
“Mộ Thần luyện ra mấy chục viênÍch Hồn Đan, những luyện dược sư của Bạch gia cùng Lăng gia có thể lấy giá thấp mua từ Mộ Thần. Có đan dược này rồi, lo gì linh hồn lực không thể tăng lên!”
“Ích Hồn Đan là loại đan dược thất cấp cao cấp, nghe nói xác xuất thành công luyện chế cực thấp đó.”
“Ích Hồn Đan có khó luyện chế thì cũng chỉ là đan dược thất cấp cao cấp, đối với Mộ Thần mà nói thì chả là gì cả.”
“Mộ Thần đối với những luyện dược sư đó cũng quá tốt rồi, hắn không sợ bọn họphản bội à?”
“Ngươi cho là người ta ngốc sao? Đã từng có nhiều luyện dược sư phản bội như vậymà còn không lưu lại một tay à. Mộ Thần lên khóa cho luyện dược sư hai nhà một ngày xong, liền nói nếu muốn nghe khóa năm ngày sau thì phảiký kết văn tự bán đứt với Bạch gia hoặc Lăng gia, nếu như không ký, những khóa phía sau đừng hòng tới nghe chùa.”
Văn tự bán đứt cũng chính là khế chung thân. Ký khế ước này rồi cũng chính là đại biểu rằng nhất sinh nhất thế phải phục vụ vì gia tộc kia. Luyện dược sư có địa vị cao thượng, bình thường sẽ không ký kết loại khế ước này, mà bình thường cũng sẽ không có gia tộc nào yêu cầu luyện dược sư ký loại khế ước này, bởi vì dạng khế ước này giống như không tôn trọng luyện dược sư, dễ chọc giận luyện dược sư.
“Tuy nói văn tự bán đứt có hơi quá phận, nhưng nếu như dùng để đổi lấy một vị luyện dược sư bát cấp dốc lòng chỉ điểm, thì vẫn rất đáng giá.” Một luyện dược sư thất cấp trung kỳ nói.
“Cũng chỉ cóluyện dược sư của Bạch gia cùng Lăng gia mới có đãi ngộ này thôi. Nghe nói chỉ ngắn ngủn ba ngày, Lăng gia cùng Bạch gia liền có thêm mười luyện dược sư lục cấp thăng cấp thành thất cấp, Mộ Thần thật đúng là quá kinh người.”
“Ta nói chứ,luyện dược sư của Bạch gia cùng Lăng gia một đám rời đi, hai nhà lại không có một chút phản ứng nào cả, thì ra là đang chờ tới lúc này.Có thể là Mộ Thần còn hy vọng những tên luyện dược sư rắp tâm bất lương kia rời khỏi ấy.” Một luyện dược sư chua chua nói.
“Còn không phải sao.Ta nghe người của Bạch gia nói, Mộ Thần cảm thấy người quá nhiều, giảng bài sẽ rất mệt mỏi, cho nên lúc những luyện dược sư kia rời đi, Mộ Thần còn kêu Bạch gia vớiLăng gia thả người đi. Thật ra thì, có một luyện dược sư bát cấp như Mộ Thần rồi, những tênluyện dược sư rời khỏi kia chả là cái đinh gì hết trơn.”
… …
Tiêu Mạnh nghe mấy luyện dược sư trong Đan Tháp cao giọng tranh luận, chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng, xấu hổ vô cùng.
Hồ Khung đi cạnh Tiêu Mạnh, sắc mặt cũng xanh trắng.
“Sư phụ, đi thôi, đừng nghe bọn họ nói bậy.” Hồ Khung thật cẩn thận nói.
Tiêu Mạnh liếc mắt nhìn Hồ Khung một cái, xoay người rời đi.
Chuyện Hồ Khung đi tìm người Bạch gia muốn trở về Bạch gia, rồi chuyện bị đuổi ra, Tiêu Mạnh trong lòng biết rõ ràng.
Lúc trước Hồ Khung trộm rời đi, Tiêu Mạnh tuy rằng nhất thanh nhị sở, nhưng cũng không ngăn trở mà thả cho Hồ Khung đi, coi như là thử nghiệm trước. Nhưng mà Bạch gia thế mà lại không có một chút do dự đuổi Hồ Khung ra ngoài.
Hồ Khung nhìn Tiêu Mạnh, trong lòng không khỏi cảm thấy đè nén.
Hắn sở dĩ đầu nhập vào Tiêu Mạnh, chính là hy vọng Tiêu Mạnh truyền thụ một chút tri thức luyện đan cho mình. Thế nhưng Tiêu Mạnh keo kiệt vô cùng, bình thường không ít lần sai phái hắn làm này làm kia, trên đan thuật lại không lộ một chút khẩu phong nào.
Mấy tên luyện dược sư trong Bạch gia ban đầu so ra kém hắn, hiện tại đã sôi nổi thăng cấp.
Mà ngay cả Tả Càng cũng thăng cấp thành luyện dược sư thất cấp! Tả Càng xuất thân thấp hèn, không có hậu trường, tính cách lại cổ hủ, Hồ Khung vẫn luôn coi thường hắn. Nhưng giờ nghe nói, người này được Mộ thiếu coi trọng, luyện đan thuật lên như diều gặp gió, tu vi cũng không ngừng dâng lên.
Hiện giờ Tả Càng đã là luyện dược sư thất cấp cấp thấp, nghe nói sau này còn có thể tang thêm.
Hồ Khung thầm nghĩ, Tả Càng chỉ là một tên luyện dược sư lục cấp trung cấp mà còn có thể trong thời gian ngắn ngủi trở thành luyện dược sư thất cấp, nếu như mình còn ở Bạch gia, ít nhất cũng có thể là một luyện dược sư thất cấp rồi.
Theo hắn hiểu biết, luyện dược sư lục cấp cao cấp ở Bạch gia, trừ bỏ vài người không thông suốt, còn lại đều trở thành luyện dược sư thất cấp hết.
Ngàn vàng khó mua chữ ‘sớm biết rằng’, nếu lúc trước hắn không đi theo Tiêu Mạnh, hiện tại hết thảy đều sẽ không giống.
Tiêu Mạnh nhìn sắc mặt khó coi của Hồ Khung, trong lòng hậm hực một trận. Không cần nghĩ hắn cũng biết Hồ Khung đây là đang oán hắn. Tiêu Mạnh rất rõ, không chỉ Hồ Khung oán hắn, những người lúc trước rời đi cùng hắn cũng đang oán hắn. Thật ra, trong lòng Tiêu Mạnh làm sao có thể không hối hận.
Lúc trước nghe nói Mộ Thần tới đan đường giảng bài, Tiêu Mạnh còn nghĩ, có lẽ Bạch gia sẽ đến mời hắn trở về. Luyện đan thuật của hắn đương nhiên không thể so với Mộ thiếu, nhưng so với những luyện dược sư lưu lại Bạch gia thì mạnh hơn nhiều. Sau đó, luyện dược sư của Bạch gia liên tiếp tấn cấp, Bạch gia đối với đám luyện dược sư rời đi không đề cập tới một từ, hoàn toàn đánh vỡ ảo tưởng của Tiêu Mạnh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.