Chương trước
Chương sau
“Mộ Dung Phong bị ngươi thừa dịp giết lung tung, vậy mấy tên còn lạithì sao?” Diệp Thạch tò mò hỏi.
“Mộ Dung Phong chết, bọn họ bị phá vây, lập tức chạy trốn.” Liệt Hình Thiên thản nhiên trả lời.
“Trang Cẩn thì sao?” Diệp Thạch hỏi.
Nghe thấy  vấn đề Diệp Thạch hỏi, Mộ Thần cũng nhịn không được mà tò mò, trước đó Trang Du tựa như con gián đánh không chết, hiện tại không biết Trang Cẩn như thế nào… Không biết mệnh có đủ cứng hay không.
“Trang Cẩn chạy trốn, hắn trốn nhẹ nhàng nhất.” Liệt Hình Thiên có chút thổn thức mà nói.
Diệp Thạch không hiểu: “Hắn trốn nhẹ nhàng nhất? Không phải là hắn yếu nhất sao?” Trang Cẩn tiểu bạch kiểm kia hình như chỉ là võ hoàng thôi mà?!
Liệt Hình Thiên nói: “Không sai, nhưng trên người hắn hẳn là có phù truyền tống hay thứ gì đó, ngay lúc tính mạng gặp nguy hiểm, thứ này liền khởi động ngay.”
Mộ Thần cong khóe miệng, có chút châm chọc: “Hắn dù sao cũng là ngườiMệnh Tộc, Mệnh Tộc chắc chắn cũng sẽ cho hắn một chút thủ đoạn bảo mệnh.”
“Đám người Mộ Dung Vũ sao rồi?” Diệp Thạch hỏi.
Liệt Hình Thiên có chút khinh thường nói: “Liên thủ của năm người bọn họ vừa vỡ, chiến lực liền giảm đi, hiện tại từng người đều chạy thoát thân, có rất nhiều người đang đuổi giết bọn họ.”
Diệp Thạch có chút đắc ý nói: “Xem ra chỉ cần đủ thời gian là có thể bị tiêu diệt từng bộ phận.” Mộ Dung Phong chết, hẳn là những tên còn lại cũng sống không được bao lâu.
“Chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy, trước đó khi đối phó bọn họ, đã có ba võ tôngchết.” Liệt Hình Thiên nhíu mày nói.
Mộ Thần nhẹ hít một hơi: “Thật sự là… tiếc.”
Sắc mặt Liệt Hình Thiên lại vô cùng bình thản, đám Mộ Dung Phong nếu dễ đối phó như vậy, Mộ Thần cũng sẽ không phát ra giải thưởng cao như thế. Võ giả là những kẻ vùng vẫy giành sự sống với ông trời, khi nào chết đi ai cũng không rõ.
Muốn có đan dược bát cấp, sao có thể không mạo hiểm.
Mộ Thần kiểm tra đầu người Mộ Dung Phong, xác định không có vấn đề mới ngẩng đầu, nói với Liệt Hình Thiên: “Hiện tại đan dược bát cấp trong tay ta chỉ có ba loại là Kim Dương Đan, Linh Tâm Đan với Tôn Ý Đan, ngươi muốn loại nào?”
Liệt Hình Thiên áp chế kích động trong lòng, nói: “Ta muốn Kim Dương Đan và Tôn Ý Đan.”
Mộ Thần gật đầu, đưa hai viên đan dược cho Liệt Hình Thiên.
Liệt Hình Thiên nhận đan dược, tâm tình bốn bề sóng dậy, chiếm được Kim Dương Đan, hắn sẽ rất nhanh trở thành võ tông tam tinh. Trước đó không lâu hắn còn đang đau khổ giãy dụa vì không tiến vào võ tông được, nhưng hiện tại, hắn có được tiền đồ càng rộng lớn hơn. Liệt Hình Thiên nhớ tới đoạn thời gian trước, chợt có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Liệt Hình Thiên muốn lấy Tôn Ý Đan là vì cho sư phụ Ân Nghịch Thiên của hắn, Ân Nghịch Thiên đã là võ tôn bát tinh, không dùng được, nhưng Ân Nghịch Thiên có một tình nhân theo đuổi đã lâu, là một võ tôn nhất tinh, nghĩ đến sư phụ mấy năm nay đầu nhập tâm huyết trên người mình, trong lòng Liệt Hình Thiên kích động một trận.
Liệt gia đã buông tha mình, nhưng sư phụ vẫn đối với mình rất tốt.
… …
Một tòa Linh Tháp bị Mộ Thần lấy ra từ trong đầu lâu Mộ Dung Phong, Tháp Linh liền trôi nổi đi ra, nhanh chóng cắn nuốt Linh Tháp của Mộ Dung Phong.
Sau khi Linh Tháp của Mộ Dung Phong bị Tháp Linh hấp thu, Tháp Linh lập tức thon thả không ít.
“Thật tốt quá, có thêm mấy cái thì tốt rồi.” Tháp Linh chớp mắt, nói với giọng tràn đầy ý do chưa hết.
Diệp Thạch an ủi Tháp Linh: “Mấy cái còn lại sắp có người đưa tới, ngươi không cần gấp gáp.”
Tháp Linh loạng choạng, “Trong đan tháp có rất nhiều nguyên thạch thượng phẩm nha, chậc chậc, hẳn là Mệnh Tộc đưa cho, cái Tháp Linh đan tháp kia nói cho ta biết, Mệnh Tộc đối với nó rấttốt, cho ăn rất nhiều nguyên thạch thượng phẩm, tháp chủ đại nhân, ngươi hẳn nên học tập Mệnh Tộc người ta kìa, ngươi tình nguyện dưỡng một tiểu bạch kiểm, lại dưỡng cái thứ kéo chân sau tiểu bạch kiểm mang theo, cũng không nguyện ý dưỡng ta, chỉ biết lấy hàng rẻ tiền lấy lệ ta, oa oa…”
Diệp Thạch: “…”
Mộ Thần: “…”
Hấp thu xong Linh Tháp từ Mộ Dung Phong, cấp bậc Tháp Linh lập tức tăng lên không ít, thực lực Mộ Thần cũng tùy theo dâng lên không ít.
Ngoài bí cảnh, mấy võ tôn nhìn thấy Mộ Dung Phong bỏ mình, Mộ Thần hấp thu Linh Tháp từ Mộ Dung Phong, cả đám khóe mắt muốn nứt ra.
“Vô liêm sỉ!Vô liêm sỉ!” Mấy võ tôn bên Mệnh Tộc nghiến răng nghiến lợi mắng.
Bạch Thần Tinh nhìn sắc mặt bọn họ, khóe miệng hiện lên một tia tươi cười thản nhiên, đáng đời.
Ngoài bí cảnh, mấy võ tôn nhìn Mệnh Tộc, không khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa.
“Mệnh Tộc coi như tính toán cả tâm huyết, bồi dưỡng ra nhiều cao thủ như vậy, một chút tin tức cũng không bị truyền ra, kết quả, còn không đợi bọn họ nổi danh, liền chết mất một.” Nguy Bạch Lâu cảm thán.
“Đúng thế, mệnh không tốt lắm!” Hà Hiền lắc lắc đầu.
Nếu không có Mộ Thần, lấy thực lực đám người kia, ai dám chọc tới? Đáng tiếc, có Mộ Thần. Đúng là “Đã sinh Du, cớ sao sinh Lượng”!
“Cái chết của Mộ Dung Phong chỉ mới là bắt đầu thôi.” Nguy Bạch Lâu nói.
Hà Hiền: “Ta cũng thấy thế.”
Đám người Mộ Dung Phong liên thủ vừa vỡ, chiến lực liền giảm đi.
Trong bí cảnh.
Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, trong lòng không khỏi có chút hoài nghi, “Mộ Thần, có phải ngươi biết gì không, hoặc là đang suy đoán cái gì?”
Mộ Thần đầy tò mò hỏi lại: “Sao ngươi lại nghĩ vậy?” Diệp Thạch đột nhiên thông suốt sao?!
“Chính là một loại trực giác.” Diệp Thạch nói, “Ngươi đang hoài nghi cái gì?”
Mộ Thần cười nói: “Theo ta được biết, hai trăm năm trước Mệnh Tộc cóngười thu phục nămLinh Tháp, đều là tộc nhânMệnh Tộc, hơn nữa, tư chất của năm người kia vô cùng xuất chúng, còn năm tên Mộ Dung Phong, bản lĩnh tuy rằng không tồi, nhưng biểu hiện lại kém hơn năm người Mệnh Tộc năm đó nhiều.”
“Sau đó thì sao?” Diệp Thạch hỏi.
“Ngươi không thấylạ sao?” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch chớp chớp mắt hỏi: “Sao lạilạ?”
“Ngươi cảm thấy lấy tư chất của đám ngườiMộ Dung Phong, bọn họ có thể trước ba mươi tuổi tới bát cấp hậu kỳ sao?” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch lắc lắc đầu: “Không thể.”
Tư chất đám người Mộ Dung Phong đúng là không tồi, nhưng so với Mộ Thần thì kém quá xa, tuy rằng năng lực bọn họ rất không tồi, nhưng muốn trước ba mươi tuổi đạt tới bát cấp mà lại còn là hậu kỳ, vô cùng khó khăn.
Trên mặt Mộ Thần hiện lên một tia tươi cười châm chọc, “Những người đã từng ưu tú hơn đám Mộ Dung Phong đều bị thất bại, hiện tại bọn họ sẽ trông cậy vào đám Mộ Dung Phong nắm giữ được năm tháp Trung Châu sao?Nếu năm tháp Trung Châu lợi hại đúng như trong truyền thuyết, Mệnh Tộc sẽ tùy ý để nó rơi vào trong tay người khác?”
“Mệnh Tộc là một chủng tộc thế nào chứ? Chủng tộc này tự cho là mình rất cao, cho dù đám Mộ Dung Phong có năng lực như thế, chẳng lẽ Mệnh Tộc sẽ thật lòng giúp bọn hắn?” Mộ Thần không cho là đúng nói.
Diệp Thạch mở to mắt: “Ngươi hoài nghi Mệnh Tộc có mục đích khác?”
Mộ Thần gật đầu: “Không sai.”
Diệp Thạch nhíu mày, “Nhưng mà mục đích gì cơ?”
“Chuyện Mệnh Tộc am hiểu nhất không phải là tu hú chiếm tổ sao?” Mộ Thần cười lạnh nói.
Kế thừa năm tháp Trung Châu cần có cốt linh không vượt qua ba mươi tuổi, thực lực đám người Mộ Dung Phong kém, nhưng cốt linh lại chưa vượt qua ba mươi tuổi, nếu năm người Mệnh Tộc hai trăm năm trước đoạt thân đám Mộ Dung Phong thì sao?
Không biết đám người Mệnh Tộc hai trăm năm trước đoạt được năm tháp đã đạt tới bát cấp hậu kỳ chưa, nếu đám người kia đều đã đạt tới, như thế liền thỏa mãn điều kiện, cốt linh không vượt qua ba mươi tuổi, học thuật cũng đạt tới bát cấp hậu kỳ.
Nhưng, đoạt thân có phiêu lưu rất lớn, thực lực đám người Mộ Dung Phong bây giờ chưa chắc thừa nhận được linh hồn lực khổng lồ của những người đó, đoạt thân trùng tu cũng không phải đơn giản như vậy.
Có lẽ người bên cạnh Trang Cẩn đều là dự bị, nếu bên Trang Du cũng thành công, vậy Mệnh Tộc liền có thêm một bên dự bị, chỉ tiếc rằng Trang Du lại thất bại.
Diệp Thạch nghĩ nghĩ: “Ý ngươi là nói, để có được Linh Tháp, Mệnh Tộc sẽ tìm người đoạt thân năm tênMộ Dung Phong?”
“Có loại khả năng này.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch gật đầu: “Một đám đê tiện Mệnh Tộc, chuyện gì tốt cũng không làm, chỉ biết chọn bàng môn tả đạo, loại chuyện câu dẫn người, đoạt thân người, bọn họ làm y như ngựa quen đường cũ.”
Nhìn thấy hình dáng miệng khi Diệp Thạch phát âm, gương mặt Ô Phượng lập tức buộc chặt, đoạt thân? Ấn theo tác phong làm việc của Mệnh Tộc, thật đúng là có loại khả năng này.
Không ít người ở đây quay qua nhìn Mệnh Tộc, vẻ mặt họ nhất thời trở nên cổ quái.
Đám võ tôn Mệnh Tộc tức giận mặt xanh mét, ánh mắt nhìn Bạch Thần Tinh vô cùng không tốt.
… …
Liệt Hình Thiên đi không lâu, năm người Tổ Dương, Mục Phong Bắc liền dắt tay nhau mà đến, năm người mang đến đầu người Tằng Mặc và Giang Triệu Lâm.
Diệp Thạch vô cùng tán thưởng nhìn: “Vận khí các ngươi không tồi!”
“Nhờ phúc.” Tổ Dương tươi cười đáp.
Mục Phong Bắc lấy ra hai cái nhẫn không gian, đưa cho Mộ Thần, “Đây là nhẫn không gian của Tằng Mặc với Giang Triệu Lâm.”
Mộ Thần dùng linh hồn lực đảo qua trên nhẫn không gian, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười: “Hai chiếcnhẫn không gian đổi một viên đan dược bát cấp, các ngươi muốn đổi gì?”
Đám người Tổ Dương hai mặt nhìn nhau, rồi sau đó hỏi thử: “Năm viênTôn ÝĐan, chẳng biết có được không?”
Mộ Thần cười: “Có thể.”
“Đa tạ Mộ thiếu.” Đám Tổ Dương lập tức kinh hỉ.
Ngoài bí cảnh, cả đám võ tôn nhất thời nổ tung, “Năm viênTôn ÝĐan, là năm viênTôn ÝĐan đó!”
Mộ Thần đưa linh hồn lực vào trong nhẫn không gian, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì nói với Diệp Thạch: “Thạch Đầu, mượn trước Tôn Ý Đan của ngươi một chút, hôm nào ta luyện thêm một lò sẽđưa lại cho ngươi một viên.”
Diệp Thạch sửng sốt, lập tức lắp bắp: “Viên, viên đan dược kia, đan dược kia némrồi…”
Mộ Thần: “…”
Bạch Thần Tinh: “…”
Đôi mắt Ô Phượng lóe sáng, không dám tin nhìn Diệp Thạch, chẳng lẽ quả thực ăn luôn rồi?!
Đm người Tổ Dương cũng nhìn Diệp Thạch, sắc mặt trông vô cùng kỳ lạ.
Mặt Mộ Thần lạnh xuống, “Có phải ngươi thừa dịp ta không chú ý, đã lén ăn rồi?” Diệp Thạch có thói quen ăn vụng đan dược, Mộ Thần đã sớm biết, thể chất Linh tộc khác với thường nhân, cộng thêm Diệp Thạch cũng chưa xảy ra vấn đề gì, Mộ Thần vẫn luôn mở một con mắt, nhắm một con mắt.
Ánh mắt Diệp Thạch mơ hồ, “… Ném rồi.”
Mộ Thần một phát bắt được tay Diệp Thạch, “Ta đã nói là không thể ăn, sao ngươi lại không nghe?” Sao hắn lại nhất thời mềm lòng mà đưa Tôn Ý Đan cho Diệp Thạch cơ chứ?
Diệp Thạch tràn đầy ủy khuất nói: “Mộ Thần, ngươi hung dữ với ta…”
Mộ Thần buông tay ra, sắc mặt vẫn khó coi như trước, nhưng giọng nói lại hạ xuống: “Xin lỗi, nhưng mà…”
Diệp Thạch ủy khuất nói: “Ta giống như bị bệnh vậy á, cứ thấy đói, ăn thiệt nhiều cũng không đủ no, ta vừa thấy Tôn Ý Đan liền muốn ăn…” Cũng thật lạ, vừa ăn hết Tôn Ý Đan, y lại khá hơn nhiều, không còn lúc nào cũng đói bụng.
Mộ Thần nhíu mày: “Sao ngươi không nói sớm?”
Diệp Thạch bất an nhìn Mộ Thần: “Ngươi vẫn luôn rất bận rộn…”
Mộ Thần: “… Ngươi có còn không thoải mái không?”
Diệp Thạch lắc lắc đầu: “Không có.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.