Chương trước
Chương sau
“Không có đan dược bát cấp, lực hấp dẫn của đan điếm đối với đámtu luyện giả cao thủ liền nhỏ hơn rất nhiều, ngày mai ta sẽ luyện một lò Kim Dương Đan.” Mộ Thần trầm tư một chút rồi nói.
Diệp Thạch gật đầu nói: “Cũng tốt, tuy rằng gần đây hấp thu rất nhiều nguyên thạch, nhưng tu vi ta đều không thể nào tăng lên, khó trách phụ thân nói, đãvào cảnh giới võ tông,muốn tăng tu vi vô cùng khó.”
Mộ Thần “…” Lời này của Diệp Thạch mà để cho mấy võ tông bên ngoài nghe được, nói không chừng sẽ tức giận đến hộc máu. Tốc độ tu luyện như vậy mà còn ngại chậm?
Mộ Thần tại treo lên bảng tạm ngừng kinh doanh bên ngoài cửa hàng, mang Diệp Thạch tìm một địa phương yên lặng, chuẩn bị luyện chế Kim Dương Đan lần thứ hai.
Có một lần kinh nghiệm, lần này Mộ Thần chuẩn bị nhiều hơn lần trước một ít.
Diệp Thạch theo thường lệ bố trí tầng cấm chế thật mạnh bên ngoài.
Ngoài bí cảnh có người nhìn thấy Mộ Thần và Diệp Thạch đóng cửa tạm ngừng kinh doanh, lại nhìn thấy Diệp Thạch bắt đầu bố trí cấm chế, nhất thời sôi trào.
“Nhìn tình hình nàythì chắc là lại muốn luyện chế đan dược bát cấp.”
“Kim Dương Đan trong đan điếm của Mộ Thần đã bán sạch rồi còn gì, ta thấy có người cầm Kim Dương Quả đi đổi, hơn phân nửa là lại muốn luyện chế Kim Dương Đan.”
“Lần trước không thấy được, lần này không thể bỏ qua.”
“Lúc này mới qua bao lâu mà hắn lại muốn luyện đan dược bát cấp, không biết lần này có thể thành công hay không.”
“Mặc kệ là có thành công hay không, đây là luyện dược sư bát cấp luyện đan đó, nhìn một cái cũng đáng giá.”
Cả đám luyện dược sư nhanh chóng chạy đi thông báo, trong chốc lát các luyện dược sư từ mọi nơi như thủy triều tràn vào.
Lần trước, sau khi Mộ Thần luyện đan xong vẫn có rất nhiều luyện dược sư chạy tới đây, tuy rằng không thấy được cái gì, nhưng phần lớn đám luyện dược sư này đều không có rời đi.
Lần này ngay từ đầu khi Diệp Thạch bố trí trận pháp, số luyện dược sư trong nháy mắt chạy tới đã có tới mấy trăm người.
Ô Phượng nhìn đám luyện dược sư chỉ chớp mắt đã chạy tới đây, sắc mặt kỳ lạ.
Bình thường rất khó gặp được một luyện dược sư thất cấp, nhưng bây giờ chỗ này lại hội tụ tới trên trăm đầu người, sợ là hơn phân nửa luyện dược sư thất cấp ở Trung Châu đều đang ở nơi này, thịnh cảnh như thế đúng là ít thấy.
Ô Phượng nhìn qua Mộ Thần, cảm xúc nhịn không được mà phập phồng. Mộ Thần có biết chính mình có mị lực lớn, hấp dẫn được sự chú ý của nhiều lão quái vật như thế không?
Ở trong bí cảnh, Mộ Thần lấy ra một cái đan lô, một ngọn lửa màu xanh thiêu đốt trên tay Mộ Thần, Mộ Thần từ từ nhắm hai mắt, không ngừng thưởng thức ngọn lửa trên tay, như đang tự hỏi chuyện gì.
Cả đám luyện dược sư gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Thần, trên mặt đều mang theo vẻ hưng phấn khó nói thành lời.
“Mộ Thần thật sự lại muốn luyện chế Kim Dương Đan nữa?” Ô Phượng suy nghĩ nói.
Bạch Thần Tinh cười khổ: “Không biết.”
Ô Phượng khoanh tay, con mắt chuyển chuyển. Những luyện dược sư bát cấp sau khi luyện chế xong một loại đan dược bát cấp, họ đều sẽ nghỉ ngơi một đoạn thời gian để bổ xung lại tinh nguyên, nhưng Mộ Thần lại không có làm như vậy.
Ô Phượng không biết, Mộ Thần đã dùng Kim Dương Đan, lại tu luyện một thời gian không ngắn trong Linh Tháp, thực lực tinh tiến không ít, thân thể sớm đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Bạch Thần Tinh nhìn chằm chằm Mộ Thần, hừ lạnh một tiếng: “Hy vọng lần này hắn sẽ không chật vật như lần trước.”
Ô Phượng nhún vai nói: “Hẳn là sẽ không, nói như thế nào thì hắn cũng là người từng có kinh nghiệm.”
… …
“Bắt đầu, bắt đầu rồi!”
Nhìn thấy Mộ Thần mở mắt ra bắt đầu luyện đan, ngoài bí cảnh, hơn một ngàn người đồng thời lấy ra ảnh thạch, bắt đầu ghi hình.
Động tác Mộ Thần lưu loát vô cùng, lần trước nhìn Mộ Thần luyện đan cũng rất thong dong, nhưng bởi vì là lần đầu tiên, thế nên vẫn cảm thấy có chút trúc trắc, lần luyện đan này Mộ Thần mới lộ ra một cỗ phong phạm đại sư khó có thể diễn tả.
“Bách Luyện Toàn Đan Pháp!”
“Trừu TiBácKiển Pháp!”
“Huyễn Vân Thủ!”
“Phân Thủy Lưu Vân Thủ!”

Nhóm luyện dược sư tụ chung một chỗ, thỉnh thoảng có người sợ hãi than lên, trên mặt bọn họ mỗi người đều mang theo vẻ kích động khó nói thành lời.
Bên trong bí cảnh, Diệp Thạch mắt không nháy nhìn chằm chằm Mộ Thần, thỉnh thoảng nhìn lên không trung, như là chờ mong, lại như là kiêng kị.
Ngoài bí cảnh, Bạch Thần Tinh nhíu mày, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Ô Phượng thấy Bạch Thần Tinh vậy thì nói: “Thần Tinh, ngươi không cần khẩn trương như vậy đâu, lần trước Mộ Thần không biết sự lợi hại của đan kiếp, lần này hắn đã có kinh nghiệm, sẽ không giống lần trước nữa đâu.”
Bạch Thần Tinh nhẹ hít một hơi: “Hy vọng là như thế.”
… …
Trước cửa đan điếm Mộ thị, một võ hoàng trợn to mắt, trong mắt đầy vẻ thống hận.
“Sao có thể như vậy được, mấy ngày trước ta nhìn trúng Tố Tâm Đan, nó cần phải cóbốn gốc linh thảo thất cấp cộng nguyên bộ ngọc giản kèm theo mới đổi được, ta không chịu đổi, kết quả, qua thêm hai ngày nữa đãtăng tới sáu gốc linh thảo thất cấp cùng ngọc giản, đổi không nổi nữa.”
“Mịa!Vẫn là tiểu tử Tưởng Phong kia thông minh, là ngườiđầu tiên đến đổi đan dược.Tiểu tử kia tay không bắtsói, chỉ lấy tin tức củahai cái linh mạch mà đổi được tới hai viên đan dược, đúng là làm người ta hâm mộ ghen tỵ mà!”
“Đan điếm này không mở nữa hả?”
“Không thể nào, chủ điếm sẽ nhanh chóng khai trương lại thôi, với lại mặc dù giá cả có hơi mắc chút, nhưng vậy cũng đỡ hơn bên ngoài rồi.”
“Các ngươi nhìn kìa…” Trên bầu trời, kim sắc lôi vân đang tụ tập lại, “Dị tượng cũng như lần trước, là đan dược bát cấp sắp xuất thế!”
“Ta nói sao đan điếm lại đột nhiên đóng cửa, thì ra là do Mộ Thần phải luyện đan.”
“Như vậy, chờ hắn luyện đan xong xuôi, hẳn là đan điếm có thể mở lại.”
… …
Ngoài bí cảnh, cả đám luyện dược sư đều sôi trào.
“Lôi vân tụ lại kìa!Vậy mà lại thành công!Thật đúng là tuyệt thế thiên tài mà!”
“Người này đến cùng luyện đan thuật như thế nào vậy!”
Diệp Thạch nhìn không trung, đôi mắt sáng quắc.
Nhìn thấy lôi kiếp đánh xuống, Diệp Thạch đã sớm bày trận địa sẵn sàng đón địch, xông lên, không nói hai lời liền đánh về một quyền.
Sau khi dùng Kim Dương Đan, vô luận là thực lực hay là thể chất, Diệp Thạch đều có biến hóa như thoát thai hoán cốt, lôi kiếp lần này không hề đánh cho Diệp Thạch da tróc thịt bong, mà là thật sự bị Diệp Thạch đánh về.
Mắt thấy lôi kiếp bị đánh về, trên mặt Diệp Thạch lập tức hiện lên tiếu dung đắc ý.
Bạch Thần Tinh nhìn nụ cười trên mặt Diệp Thạch, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tràn đầy sủng nịch nói: “Đứa nhỏ Diên Tinh này cứ luôn hấp ta hấp tấp như vậy.”
“Diên Tinh không được nuông chiều từ bé nên lúc này mới đi xa được!” Ô Phượng cười nói.
Mộ Thần mở mắt ra, nhìn lôi vân trên bầu trời. Lần này vì bảo hiểm, đan dược Mộ Thần luyện ra vẫn như trước là sáu viên. Vốn thì theo thực lực tăng lên, luyện đan thuật của Mộ Thần cũng có tiến bộ hơn, có thể thử luyện chế một lần nhiều đan dược hơn.
Lần trước luyện chế xong đan dược, Mộ Thần cơ hồ tinh bì lực tẫn, lần này luyện chế xong đan dược, Mộ Thần lại vẫn có thể cảm giác được nguyên lực đang tự nhiên vận chuyển trong thân thể.
Mộ Thần ăn vào Hồi Nguyên Đan trước đó chuẩn bị, nguyên lực nháy mắt được bổ sung bảy tám phần.
“Oanh.” Mộ Thần xông lên giao chiến cùng lôi kiếp.
Ngoài bí cảnh, Ô Phượng nhìn Mộ Thần Diệp Thạch đang đắm chìm trong lôi kiếp, có hơi hoang mang hỏi: “Hai bọn họ đang làm gì?”
Lần trước Mộ Thần lấy ra mảnh nhỏ kỳ quái có thể chống được lôi kiếp, Ô Phượng còn tưởng rằng lần này hắn cũng sẽ trực tiếp lấy vật kia ra, lại không nghĩ rằng, Mộ Thần lại lựa chọn cứng đối cứng.
Bạch Thần Tinh nhìn, châm chước trong chốc lát mới nói: “Đại khái là đang lôi kiếp luyện thể.”
Ô Phượng có chút bất đắc dĩ nói: “Người trẻ tuổi hiện nay đúng là quá điên cuồng.”
Bạch Thần Tinh mỉm cười: “Đúng là tự tìm phiền toái thật, rõ ràng là không cần phải chịu phần tội này.”
Ô Phượng nói: “Trong lần lôi kiếp trước, Diên Tinh không tiếp được mấy chiêu, nhưng mà lần này, Diên Tinh ứng phó với đan kiếp lại rất thành thạo. Theo ta thấy, Diên Tinh hẳn đã trở thành võ tông tam tinh.”
Bạch Thần Tinh nói: “Hẳn là thế, lôi kiếp củađan dược bát cấp cũng không phải nhỏ, không tớitrình độ võ tông tam tinh thì sẽ rất khó ứng phó.”
“Mới quamấy ngày thôi mà Diên Tinh đã đi tới bước này, Thần Tinh, tư chất nhi tử này của ngươi có vẻ tốt hơn ngươimột chút đấy.” Ô Phượng cười nói.
Bạch Thần Tinh cũng cười: “Tất nhiên là ta hy vọng Diên Tinh có thể đi xa hơn ta.”
“Luyện thể thuật của Mộ Thần cũng không tồi!” Ô Phượng híp mắt nói.
Mộ Dung Phong sở dĩ có thể uy hiếp tánh mạng Diên Tinh, không phải bởi vì bản thân hắn có bao nhiêu lợi hại, mà bởi do Linh Tháp quá lợi hại, Mộ Dung Phong tại cảnh giới võ tông còn phải dựa vào Linh Tháp mới đối phó được Diệp Thạch. Ô Phượng vẫn luôn nghĩ, nếu như Mộ Thần không có Linh Tháp, vậy giữa hắn và Diệp Thạch thì ai lợi hại hơn.
Giờ nhìn tình hình này, tựa hồ nếu dùng tay không, Mộ Thần ngăn cản được nhiều lôi kiếp hơn.
“Mộ Thần nhất định phải luyện thể thuật nhiều hơn, nếu không, chờ tới lúc thăng cấp võ tôn, hắn sẽ mất mạng.” Bạch Thần Tinh chợt nói.
Ô Phượng sửng sốt, sau đó nói: “Cũng phải.”
Lúc Mộ Thần thăng cấp võ tông đã dẫn phát Ngũ Sắc Lôi, người như vậy, khi tiến vào võ tôn nhất định sẽ dẫn ra lôi kiếp càng khủng bố. Thế nên trước khi thăng cấp, để lôi kiếp đánh đánh nhiều hơn, thích ứng thêm một chút, cũng không có chỗ hỏng.
Đan kiếp ngày càng khủng bố, Mộ Thần một lần nữa lấy ra mảnh nhỏ đan lô ngăn cản.
“Mộ Thần đúng là không có tiền đồ, bị chút vết thương liền lấy linh khí chắn.” Bạch Thần Tinh khinh thường nói.
Ô Phượng bất đắc dĩ: “Có thể chống đến lúc này đã không tồi rồi.” Vừa nãy Bạch Diên Tinh chống không được, đã sớm đi qua một bên đứng, lúc đó cũng không thấy Bạch Thần Tinh quở trách cái gì, mà thời gian Mộ Thần chống đỡ so với Bạch Diên Tinh còn dài hơn.
Bạch Thần Tinh hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Ô Phượng nhìn Bạch Thần Tinh thầm nghĩ, tên Bạch Thần Tinh này ngày càng ngạo kiều, tuổi đã bao nhiêu rồi mà còn ngạo kiều, muốn làm loại à!
Đan kiếp vừa chấm dứt, Mộ Thần liền thu lại chỗ đan dược, mang theo Diệp Thạch nhanh chóng rời đi.
Thấy thân ảnh Mộ Thần và Diệp Thạch đều đã biến mất, không ít luyện dược sư đều là vẻ mặt tiếc nuối.
“Thật đúng là quá kinh người, vậy mà lại thành công, ta còn tưởng rằng lần trước là hắn may mắn chứ.”
“Lần trước thật sự là lần đầu tiên Mộ Thần luyện chế đan dược bát cấp, lần này cũng thật sự là lần thứ hai.”
“Thủ pháp của hắnlưu loát sinh động nhưmây bay nước chảy, đúng là rất tuyệt.”
… …
Bạch Thần Tinh nhìn đám luyện dược sư quần chúng kích động, nói nhỏ: “Không phải chỉ là luyện rađan dược bát cấp thôi sao, nhìn đám người kia kích động chưa kìa.”
Ô Phượng cười: “Đây chính là đan dược bát cấp cơ mà, huống chi, mọi người đây không phải là chưa từng thấy sao? Do mới mẻ nên mới thế.” Bình thường làm gì có chuyện luyện dược sư ở trước mặt người nhiều như vậy luyện đan, đối mặt với cả đám người, luyện dược sư nào còn có thể luyện ra được đan dược.
“Bạch đạo hữu, con rể nhà ngươi quả là giỏi!”
“Bạch đạo hữu có một con rể như vậy, ngươi không cần lo lắng không đủ đan dượcnữa rồi.”
“Bạch đạo hữu, ánh mắt con ngươi đúng là quá tốt!”
“Bạch đạo hữu, ta muốn nhờ Mộ Thần luyện một lò Huyễn Vân Đan bát cấp, tới lúc đó, mong rằng Bạch đạo hữu ở trước mặt Mộ Thần nói tốt vài câu.”

Một đám cao thủ võ tôn nhất thời nhào tới chỗ Bạch Thần Tinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.