Chương trước
Chương sau
Mộ Thần và Diệp Thạch thu phục xong dị hỏa liền lập tức rời đi, tản ra tìm kiếm cơ duyên khác bên trong bí cảnh.
Ba ngày sau, đám người Ô Phượng tụ lại trong hang đá giam cầm dị hỏa lúc trước.
“Tiểu thư, dàn tế này có vẻ là dùng để giam cầm dị hỏa.” Một người bên cạnh Ô Phượng nói.
Bàn tay Ô Phượng khẽ vuốt dàn tế, sắc mặt âm trầm, “Có lẽ là do thời gian đã lâu, uy lực dàn tế yếu bớt nên giam cầm không nổi dị hỏa, vì thế dị hỏa đã tự động chạy trốn.”
“Tiểu thư, hẳn là dị hỏa đã bị Bạch thiếu gia nhanh chân đến trước lấy đi. Máu của Linh tộc chính là…”
Đôi mắt Ô Phượng lập tức híp lại, “Hẳn là sẽ không, hai ngày trước ta có nhìn thấyBạch Diên Tinh, trên người y không có khí tức dị hỏa.”
“Vậy có thể là Hà Tĩnh Nguyệt hay Trần Mộc kia không?”
Ô Phượng lắc đầu nói: “Vậy thì càng không thể, để dung hợp dị hỏa thì cần phải cólinh hồn lực khổng lồ, màvới thực lực Hà Tĩnh Nguyệt và Trần Mộc thì lại không đủ.Huống chi từ khí tức còn lưu lạiở đây mà xem, thì dị hỏa bị giam cầm trong đâychính là Thanh Như Hiểu Thiên.”
“Tính tình dị hỏa này vô cùng cuồng bạo, nếu như Trần Mộc và Hà Tĩnh Nguyệt không biết tự lượng sức mà đoạt lấy, vậy bọn họ sẽ lập tức bị dị hỏa đốt thành tro. Huống chi, thu phục dị hỏa cần phải có thời gian.” Ô Phượng không biết rằng trên người Mộ Thần đã có sẵn dị hỏa, lại có thêm Linh Tháp trợ giúp, thời gian thu phục dị hỏa liền ngắn lại không ít.
“Nói như vậy, thật ralà dị hỏa tự chạy trốn?”
Ô Phượng cắn môi nói: “Cũng chỉ có loại khả năng này.”
Ô Phượng nhìn dàn tế, nhẹ than thở một hơi, tuy rằng những đồ vậy khác trong bí cảnh cũng không tồi, nhưng so với Thanh Như Hiểu Thiên thì còn kém rất xa.
Ô Phượng nói: “Tìm thử chung quanh đi, không chừng dị hỏa vẫn còn trongbí cảnh.”

Tại Bạch gia ở Trung Châu.
“Về rồi à?” Bạch Thần Tinh đánh giá Diệp Thạch phong trần mệt mỏi.
Diệp Thạch nhu thuận gật đầu: “Dạ.”
Bạch Thần Tinh híp mắt, mười ngón giao nhau nhìn chằm chằm Diệp Thạch, nói: “Ta nghe Ô Phượng nói làconbiết một loại phương pháp phá trận đặc biệt, không cần phá trận cũng có thể dẫn người xuyên qua trận pháp?”
Diệp Thạch có hơi xấu hổ chà xát tay: “...Vâng.”
Bạch Thần Tinh thở ra một hơi, nở nụ cười bất đắc dĩ rồi nói: “Sao ta lại không biếtlà trong mấy quyển sách trận pháp của Bạch gia cóchép loại trận thuật này vậy?”
Diệp Thạch vô tội chớp chớp mắt: “Đây là tuyệt chiêu độc môn của con…”
“Con đãgặp Mộ Thần rồi?” Bạch Thần Tinh cắt đứt câu Diệp Thạch đang nói.
Diệp Thạch kinh ngạc mở to mắt, lập tức có hơi ngại ngùng gật đầu: “Vâng. Phụ thân biết ạ?”
“Ta biết mà. Nếu con không gặp được Mộ Thần thì chỉ sợ con đã vội vã tìm hắn cả ngày, làm sao có tâm tình đi phá cái gì mà trận pháp thượng cổ chứ.” Bạch Thần Tinh nói với vẻ tức giận.
Diệp Thạch mím môi, trộm dò xét Bạch Thần Tinh, thầm nghĩ kỳ thật phụ thân cũng không ngốc mà nhỉ. Không biết tại sao lúc trước lại bị Diệp Tầm lừa thảm như vậy nữa.
“Hẳn là con dùng ngọc bội truyền tống dẫn bọn họ tiến vào trận pháp đúng không? Để vẽ ngọc bài truyền tống thì cần phải đồng thời tinh thông trận pháp và minh văn, vật kia tất nhiên là không phải từ tay con.”
Vẻ mặt Diệp Thạch sợ hãi than, “Phụ thân đại nhân, ngài đúng là đoán như thần!”
“Ô Phượng nói trận pháp kia là trận pháp thượng cổ thất cấp trung kỳ, vậy mà Mộ Thần lại vẽ ra được ngọc bài truyền tống nhằm vào loại trận pháp này, trận pháp thuật và minh văn thuật của hắn xác thực đều không kém.” Bạch Thần Tinh lẩm bẩm nói.
Diệp Thạch trịnh trọng gật đầu, vội vàng nói: “Đúng vậy! Đúng vậy! Mộ Thần rất lợi hại!”
“Hiện tại hắn hẳn chính là Trần Mộc trongcông hội trận pháp sư.” Ngón tay Bạch Thần Tinh nhẹ gõ mặt bàn nói.
“Đúng vậy ạ, Mộ Thần sợ bị người ta coi trọng nên dịch dung rất xấu, rất xấu.Bằng không Mộ Thần ưu tú như thế, con thật sự không yên tâm đặt hắn ở trận pháp tháp đâu!” Diệp Thạch vuốt cằm nói.
Bạch Thần Tinh lạnh lùng cười nhạo một tiếng: “Thiên tài ở Trung Châu nhiều như vậy, Mộ Thần hắn không có chỗ nương tựa, chỉ có một mình, vậy hắn dựa vào cái gì mà được người ta coi trọng?”
Diệp Thạch có hơi tức giận nhìn Bạch Thần Tinh, nói: “Mộ Thần rất lợi hại, mấy tênthiên tài ở Trung Châu đều không có cách nào so sánh với Mộ Thần! Mộ Thần cái gì cũng biết, hắn đã hấp thu Thanh Như Hiểu Thiên, là võ hoàng cửu tinh rồi…”
Bạch Thần Tinh tức giận hỏi Diệp Thạch: “Thanh Như Hiểu Thiên là dị hỏa trong bí cảnh? Tại sao con không hấp thu mà lại cho Mộ Thần?”
“Con… Con lại không có chỗ dùng tới.” Giọng Diệp Thạch nhỏ dần.
Bạch Thần Tinh tức giận trừng Diệp Thạch, “Không dùng tới? Sao lại không dùng tới!Nếu có dị hỏa, ít nhất lúc đối địch sẽ có nhiều hơn một thủ đoạn.”
Diệp Thạch bĩu môi, không nói gì.
Bạch Thần Tinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Diệp Thạch: “Lần này đi bí cảnh, chỗ tốt toàn được Mộ Thần thu.”
Diệp Thạch vội nói: “Không có, không có.” Diệp Thạch lấy ra một cái hộp ngọc, nói: “Mộ Thần nói thứ này có tác dụng với ngài, kêu con cầm đưa cho ngài.”
“Âm Linh Tinh?” Đôi mắt Bạch Thần Tinh co lại, nói: “Đúng thật là thứ tốt, coi như thằng nhóc kia thức thời.” Thức thời không có ăn mảnh. Giá trị của Âm Linh Tinh cũng không nhỏ hơn dị hỏa.
Diệp Thạch cắn môi nói: “Mộ Thần luôn rất tốt mà!”
Bạch Thần Tinh trừng Diệp Thạch, đứa con này của hắn vừa gặp được chuyện liên quan tới Mộ Thần liền không trị được. “Tìm một cơ hội rồi con hẹn hắn lén gặp ta.”
“Phụ thân, ngài muốn làm gì Mộ Thần!?!” Diệp Thạch tràn đầy đề phòng hỏi.
Bạch Thần Tinh tức giận trừng Diệp Thạch: “Làm sao? Ta còn có thể làm gì hắn? Không phải con kêu ta tẩy kinh phạt tủy cho hắn sao?”
Diệp Thạch mở to mắt, lập tức đầy vui mừng nói: “Phụ thân, ngài thật tốttt.”
Trên gương mặt Bạch Thần Tinh lộ ra nụ cười khổ. Mộ Thần chính là tử huyệt của Diệp Thạch, muốn lấy lòng Diệp Thạch thì có vẻ chỉ cần đối tốt với Mộ Thần là làm ít công nhiều.
Diệp Thạch lấy ra mấy chục bình đan dược đặt ở trước mặt Bạch Thần Tinh.
Bạch Thần Tinh đảo qua mấy chục bình đan dược, nói: “Toàn bộ đều là đan dược thất cấp.”
Diệp Thạch gật đầu nói: “Đúng ạ, là Mộ Thần nhờ con bán ra ngoài.”
Bạch Thần Tinh gật đầu nói: “Luyện đan thuật của thằng nhóc đó xác thực không tồi, hẳn đã là thất cấp hậu kỳ rồi, chỉ cần có thêm nữa điểm cơ duyên thì hắn tùy thời đều có khả năng bước vào bát cấp.”
Diệp Thạch gật đầu: “Đúng vậy. Đến lúc đó Phản Linh Đan của mẫu phụ cũng có thể để Mộ Thần luyện, Mộ Thần có xác xuất luyện đan thành công rất cao đó.”
Bạch Thần Tinh nhíu mày nói: “Chuyện này để đến lúc đó rồi nói sau.”
Cho dù có đạt được phương thuốc thì việc tìm linh thảo cũng cần không ít thời gian. Mộ Thần có tiến độ kinh người, nói không chừng đến lúc đó, hắn thật sự có được năng lực luyện ra Phản Linh Đan.
Lão gia ở đan tháp kia có giá trị con người rất cao, tính tình lớn, không dễ mời. Hắn đã chuẩn bị bất chấp xấu hổ, bất chấp giá cả mời lão già kia ra tay, nhưng dù là như thế, lão già kia cũng chưa chắc sẽ cho hắn mặt mũi.
Đương nhiên, nếu đến lúc đó Mộ Thần đã có năng lực luyện ra đan dược bát cấp hậu kỳ thì càng bớt việc.
“Gần đây có người đan tháp tới đây dò hỏi đấy, con thu liễm lại một chút đi.” Bạch Thần Tinh chợt nói.
Diệp Thạch không hiểu: “Đan tháp ư? Đan tháp phái người tới đây làm gì?”
Bạch Thần Tinh thản nhiên liếc mắt nhìn Diệp Thạch: “Lúc trước vị kia nhà con bán không ít đan dược thất cấp ra ngoài, mà còn đều là đan dược thất cấp thượng phẩm, tuy rằng hắn đã rất cẩn thận, nhưng bỗng xuất hiện nhiều đan dược thất cấp không rõ lai lịch như vậy vẫn khiến cho người có tâm chú ý tới. Phỏng chừng là đan tháp muốn mời chào hắn.”
Diệp Thạch đầy hưng phấn nói: “Mộ Thần chính là được tranh đoạt như vậy đó. Nhưng mà, hắn là của con!”
Bạch Thần Tinh cười bất đắc dĩ, đôi mắt đảo qua vài bình đan dược trên bàn, chợt từ trong đám đó bắt lấy một bình đan dược.
Diệp Thạch nhìn Bạch Thần Tinh, hỏi: “Phụ thân, sao vậy ạ?”
“LàTố Tâm Đan?” Đôi mắt Bạch Thần Tinh lập tức rụt lại.
Diệp Thạch khó hiểu hỏi Bạch Thần Tinh: “Phụ thân, đan dược này làm sao ạ?”
Bạch Thần Tinh híp mắt nói: “Loại đan dược này có thể gia tăng khả năng đột phá võ tông cực lớn.Nhưng, phương thuốc Tố Tâm Đan lưu truyền tới nay đã không còn trọn vẹn, có rất nhiều người muốn phục hồi phương thuốc lại như cũ, nhưng đềukhông có thành công. Mộ Thần có được nó từ chỗ nào?”
Diệp Thạch không cần nghĩ ngợi liền nói: “À,Mộ Thần am hiểu nhất là phục hồi phương thuốc lại như cũ, cho nên phương thuốc này nhất định là do hắn phục hồi lại.”
“Nói cho vị của của con biết, nếu hắn luyện raloại đan dược này thì đừng bán ra ngoài nữa.” Vẻ mặt Bạch Thần Tinh nghiêm túc.
Diệp Thạch vội gật đầu: “Dạ!”
Bạch Thần Tinh cúi đầu, Mộ Thần ưu tú như thế, hắn coi trọng Diên Tinh thật sự chỉ là bởi vì thích con mình?…

Trận pháp tháp.
“Con nói là, Bạch Diên Tinh không có phá trận lại mang các con xuyên qua trận pháp kia được?” Hà Hiền gắt gao nhìn chằm chằm Hà Tĩnh Nguyệt.
Hà Tĩnh Nguyệt vội gật đầu nói: “Đúng vậy ạ.”
Hà Hiền nhíu mày nói: “Y làm như thế nào được?”
“Y đánh ra một ít pháp quyết phức tạp trước trận pháp, trận pháp liền sáng lên, sau đó bọncon liền đi xuyên qua.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.
“Không có lý!” Hà Hiền nhăn chặt mày, tràn đầy hoang mang.
“Có vấn đề gì sao ạ?” Hà Tĩnh Nguyệt mê mang hỏi.
Hà Hiền thở dài nói: “Ta chưa bao giờ nghe nói Bạch gia có loại thủ đoạn này, ngược lại có một loại phương pháp có thể truyền tống, chính là dùng ngọc bài truyền tống, nhưng mà cách làm ngọc bài truyền tống đã thất truyền từ lâu rồi.”
Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày nói: “Nhưng con không thấy Diệp Thạch có dùng ngọc bài mà?”
“Cũng có lẽ là ycó dùng, nhưngcon lại không phát hiện, hoặc cũng có lẽ là thủ đoạn do Bạch gia che dấu.” Hà Hiền như có điều suy nghĩ.
Hà Tĩnh Nguyệt cắn môi, nếu như đó là thủ đoạn do Bạch gia che dấu, vậy chênh lệch giữa trận pháp tháp và Bạch gia so với trong tưởng tượng của nàng lại càng lớn.
“Con cảm thấy Trần Mộc kia thế nào?” Hà Hiền hỏi.
Hà Tĩnh Nguyệt trầm tư một hồi mới nói: “Là một người rất xuất sắc!”
Hà Hiền nói: “Cái người này… Ta có chút không cân nhắc ra, nhưng mong là đừng có lại liên quan gì tới Bạch gia.”
Hà Tĩnh Nguyệt không cho là đúng, cười nói: “Ông nội, ngài đây là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Tình huống như Bạch Diên Tinh sao có thể xuất hiện tới hai lần.”
“Cũng phải. Nhưng mà, Trần Mộc và Bạch Diên Tinh rất thân?” Hà Hiền hỏi.
Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Vâng.”
“Cẩn thận một chút đi, đừng để chongười này bị Bạch Diên Tinh bắt cóc mất.” Hà Hiền nghiêm túc nói.
“Hẳn là không thể nào đâu...” Hà Tĩnh Nguyệt có hơi chần chờ nói.
“Tốt nhất nên khuyên nhủ Trần Mộc cách Bạch Diên Tinh xa một chút.Tuy rằng Trần Mộc không tồi, nhưng Bạch gia rất bài ngoại, mà diện mạo Trần Mộc lại như vậy, Bạch gia tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Trần Mộc cưới Bạch Diên Tinh.” Hà Hiền nói.
Hà Tĩnh Nguyệt trừng mắt nhìn, nói: “Ông nội, ngài đang hoài nghi rằng Trần Mộc thích Bạch Diên Tinh? Không thể nào đâu!”
Hà Hiền thở ra một hơi, nói: “Tuy rằng không có khả năng lắm, nhưng mà bọn họ thật sựquá thân cận.”
Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Ngài nói cũng phải.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.