Chương trước
Chương sau
“Sao gần đây không thấy Khúc Khôn nhỉ?” Đoạn Ly khó hiểu hỏi.
Khúc Khôn là võ hoàng cửu tinh, chiến lực có thể ngang bằng cả bốn năm võ hoàng bình thường, ấy thế mà lúc này lại không thấy hắn.
“Hình như nghe nói là bế quan, những chuyện gần đây đều do Mộ Thần và Diệp Thạch ra mặt giải quyết.” Lâm Lạc Phong thản nhiên nói.
Dị hỏa của Mộ Thần đã tăng tới thất cấp, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, mà Mộ Thần lại có thêm Thôn Thiên Phong trong tay, càng không thể ngăn cản.
Diệp Thạch chỉ cần phất tay là có thể diễn biến hàng vạn hàng nghìn sát trận, cộng thêm đôi linh nhãn có thể nhìn thấu tất cả nhược điểm của yêu thú, cũng là một tên sát thần.
Hai người đều chỉ là võ hoàng mới thăng cấp, nhưng lại có thủ đoạn đa dạng, không hề kém hơn Khúc Khôn thân là võ hoàng cửu tinh bao nhiêu.
Ban đầu họ chỉ mời Khúc Khôn, nhưng lại mời được Mộ Thần hoặc Diệp Thạch, bọn còn lo thực lực hai người không được mạnh. Nhưng sau khi thấy được bản lĩnh của hai người, bọn họ liền hoàn toàn không còn buồn lo nữa.
Bởi vì có Mộ Thần và Diệp Thạch thay thế, nhất thời chuyện Khúc Khôn “mất tích” cũng không có bao nhiêu người chú ý tới.
Đoạn Ly không dám tin: “Lúc này lại bế quan? Đây là lúc có thể bế quan sao? Khúc Khôn đang suy nghĩ gì vậy!”
Lâm Lạc Phong khoanh tay, liếc mắt nhìn Đoạn Ly một cái, nói: “Ngươi nghĩ người ta ngốc sao? Ta nghe nói, có vẻ Khúc Khôn bế quan là để đánh vào cảnh giới võ tông.”
Đoạn Ly trừng lớn mắt, ngoài ý muốn hỏi: “Lời này là thật?”
Lâm Lạc Phong gật đầu: “Tất nhiên là thật rồi.”
Đoạn Ly mím môi, trong mắt tràn ra vẻ mong đợi: “Nếu như có thể thành, vậy thú triều trước mắt liền có thể giải quyết rồi.”
Lâm Lạc Phong gật đầu: “Đúng thế.” Nhưng mà, thăng cấp võ tông cũng không phải là chuyện dễ dàng, mà hình như Khúc Khôn chỉ mới trở thành võ hoàng cửu tinh gần đây thôi.
… …
“Đây là Linh Tông Trận sao?” Mạc Phong nhìn trận pháp trước mắt, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị.
Mộ Thần gật đầu, thở dài nói: “Đúng vậy! Cuối cùng cũng bố trí xong.”
Ánh mắt Diệp Thạch lóe lên. Ông ngoại nói là ông chỉ cần thêm thời gian mấy ngày để luyện hóa hạt sen Thất Thải Liên là có thể bắt đầu thử đột phá rồi. Như vậy hẳn là ông ngoại có thể kịp thăng cấp trước con yêu thú kia.
“Trận pháp này thật thần kỳ.” Mạc Phong nhịn không được mà nói.
“Tiền bối, ngươi có muốn thử một chút không?” Nhìn thấu khát vọng trong mắt Mạc Phong, Mộ Thần nở nụ cười.
“Có thể chứ?” Mạc Phong ngại ngùng hỏi.
Mộ Thần gật đầu, lại có chút áy náy nói: “Đương nhiên có thể, nhưng mà trận phápnày cần có nguyên thạch để khởi động, mà ta lại không còn nguyên thạch.”
Mạc Phong bất đắc dĩ nhìn Mộ Thần và Diệp Thạch, lấy ra mười triệu nguyên thạch đi vào trong trận, một cỗ nguyên khí nồng đậm từ trong trận dâng lên.
Mạc Phong ngồi xếp bằng trong trận, từng âm thanh khiến cho người ta tỉnh ngộ truyền vào trong tai Mạc Phong, vẻ mặt Mạc Phong như hiểu ra.
“Phốc!” Mạc Phong bỗng hộc ra một búng máu.
Thấy Mạc Phong hộc máu, Mộ Thần lập tức triệt bỏ trận pháp, khẩn trương hỏi: “Tiền bối, ngươi làm sao vậy?”
Trận pháp này tuy thích hợp nhất cho võ hoàng cửu tinh đỉnh phong, nhưng theo lý mà nói, võ hoàng cũng có thể sử dụng mà!
Mạc Phong lắc đầu nói: “Không có việc gì, không có việc gì.Chẳng qua là lòng người không đủ như rắn cố nuốt voi, lúc đóta càng muốn hiểu thêm, lại không ngờ là với cấp bậc của ta vẫn không thể lĩnh hội rất nhiều thứ cao thâm trong cảnh giới võ tông.”
Bởi vì hắn có lòng tham nên bị trận pháp phản phệ, nhưng cũng may mà Mộ Thần triệt bỏ trận pháp đúng lúc, hắn cũng không có bị trọng thương gì nhiều.
Mạc Vân đi tới đỡ Mạc Phong đi ra ngoài trận.
Mạc Phong lưu luyến nhìn trận pháp, hắn bị thương không nặng, chỉ cần dưỡng thương cho tốt, dùng những thứ hắn hiểu được vừa rồi là hắn đã có năng lực bước về phía trước một bước dài.
“Có trận pháp này, tỷ lệ Khúc đạo hữu có thể bước vào cảnh giới võ tông sẽ cao thêm ba phần.” Mạc Phong nói với giọng chắc chắn.
Diệp Thạch nghe vậy, gương mặt hiện lên vẻ vui mừng.
Mạc Phong thở dài, không ngờ lại có một trận pháp thần kỳ như vậy, nếu những võ hoàng cửu tinh khác biết được, sợ là họ sẽ điên cuồng mất.
Trải qua thời gian hơn một tháng, cuối cùng Khúc Khôn cũng luyện hóa xong toàn bộ hạt sen Thất Thải Liên, tăng tu vi lên tới võ hoàng cửu tinh đỉnh.
Khúc Khôn từ trong phòng tu luyện đi ra, nguyên khí quanh thân nồng đậm đến cực điểm.
“Khúc đạo hữu, ngươi xuất quan rồi!” Mạc Phong đầy kính nể nhìn Khúc Khôn, hắn từ trên người Khúc Khôn cảm nhận được một cỗ uy áp nồng đậm, loại uy áp này thật giống như là lúc hắn ở cảnh giới võ vương đối mặt với võ hoàng vậy. Sợ là Khúc Khôn đã đạp nửa bước vào cảnh giới võ tông rồi.
Khúc Khôn gật đầu. “Mộ Thần và Diệp Thạch đâu?” Khúc Khôn hỏi.
“Hai bọn họ đang bố trí trận pháp.” Mạc Phong trả lời.
Khúc Khôn hơi có chút ngoài ý muốn: “Lại bố trí trận pháp?”
Mạc Phong: “Phải.”
“Hai bọn họ đi một chuyến tới mật quật võ tông dọn Tinh Tú Trận tới đây, mấy ngày nay bọn họ đều đang chữa trị trận pháp đó, chắc cũng sắp chữa trị xong rồi.” Mạc Phong tràn đầy bội phục nói.
Cái mật quật võ tông thứ nhất mà Mộ Thần và Diệp Thạch vào được năm đó đã bị đông đảo tu luyện giả thăm dò xong, cả mái ngói cung điện cũng đã bị người ta dọn sạch, thế nhưng trận pháp bị tổn hại kia ngược lại không có người động tới.
Tinh Tú Trận chính là trận pháp thất cấp đó! Mộ Thần và Diệp Thạch vậy mà lại có năng lực chữa trị nó, chỉ sợ trận pháp thuật của bọn họ đã bước vào thất cấp rồi ấy.
“Ông ngoại!” Nhìn thấy Khúc Khôn xuất quan, vẻ mặt Diệp Thạch lập tức hiện lên sự vui vẻ.
Mộ Thần và Diệp Thạch đã bố trí Tinh Tú Trận bên ngoài Vạn Kiếm Sát Trận.
Trải qua thời gian dài như vậy, trận pháp thuật của Mộ Thần và Diệp Thạch đã sớm tốt hơn so với lúc trước mấy lần, Tinh Tú Trận vừa bố trí xong thì tinh quang lóe ra, muôn hình vạn trạng.
Khúc Khôn quan sát Tinh Tú Trận đã bố trí xong, trong mắt hiện lên vài phần dị sắc.
Thiên phú của Diệp Thạch về trận pháp thật tốt, năm đó hình như tên kia cũng có một thân trận pháp thuật xuất thần nhập hóa.
Cái tên đáng chết kia chính là dựa vào một thân trận pháp thuật đó mê hoặc con trai của mình!!
Khúc Khôn hít nhẹ một hơi, con mình chết cũng không hoàn toàn bởi vì tên kia, nếu như không phải do mình nhìn lầm Diệp Hách, thì con mình và cháu mình cũng sẽ không chịu khổ nhiều năm như thế.
“Thạch Đầu thật lợi hại, trận pháp lợi hại như vậy cũng có thể bố trí được.” Khúc Khôn tràn đầy tán thưởng.
Diệp Thạch gãi đầu nói: “Không phải là công lao của mình con đâu, Mộ Thần cũng có hỗ trợ.”
“Ta biết, Mộ Thần làm trợ thủ cho con phải không.” Khúc Khôn nói với vẻ đương nhiên.
Diệp Thạch: “…”
“Ông ngoại, ngài đã chuẩn bị xong chưa?” Mộ Thần đi tới hỏi.
Khúc Khôn gật đầu: “Đã chuẩn bị xong rồi!”
Sắc mặt Mộ Thần dần nghiêm túc, nói: “Vậy chúng ta bắt đầu đi, miễn cho yêu thú kia nhanh chân đến trước.”
Khúc Khôn gật mạnh đầu: “Được!”
Khúc Khôn bước chân vào Linh Tông Trận, trong Linh Tông Trận lập tức dâng lên từng đợt sương trắng, tiến vào thân thể Khúc Khôn.
Từng trận sương mù bảy sắc bốc lên, Khúc Khôn lập tức bị bao phủ ở trong trận.
Từng đạo âm thanh vang lên trong tai Khúc Khôn.
“Phụ thân, hình như dị tượng do Khúc tiền bối dẫn phát mạnh hơn ngài.” Mạc Vân tại một bên nói thầm.
“Đây là đương nhiên, Linh Tông Trận vốn là để chuẩn bị cho những võ hoàng cửu tinh đỉnhmà.” Mạc Phong nói.
Từng đạo linh khí tiến vào trong thân thể Khúc Khôn, khí thế trên người Khúc Khôn nhanh chóng tăng lên.
Mạc Vân nhìn khuôn mặt Khúc Khôn, đột nhiên cảm thấy gương mặt Khúc Khôn có thêm vài phần khí tức thần thánh.
“Đồ đệ!Đồ đệ!Đám yêu thú điên rồi!” Âm thanh Hùng Uy tức đến khó thở vang lên.
Bởi vì lo lúc Khúc Khôn thăng cấp sẽ có chuyện ngoài ý muốn, cho nên từ hơn mười ngày trước, Mộ Thần đã gọi Hùng Uy tới đây hỗ trợ.
Mộ Thần nghe được thanh âm của Hùng Uy, sắc mặt lập tức đổi, “Mạt tiền bối, ông ngoại ở đây nhờ ngài chiếu cố.”
Mạc Phong nghiêm túc gật đầu: “Ngươi yên tâm, các ngươi đi đi.”
Mộ Thần và Diệp Thạch trong giây lát liền xuất hiện ở biên giới, đại lượng yêu thú như bị điên mà đánh tới phòng tuyến.
Mộ Thần híp mắt, đám yêu thú đánh tới phần lớn là dưới cấp bậc võ vương. Đám yêu thú này thực lực thấp, phần lớn đánh lên trận pháp đã chịu chết.
Đám yêu thú như bị điên, con trước ngã xuống thì con sau liền tiến lên, điên cuồng hướng về phía trận pháp.
“Quá lạ!” Diệp Thạch nói thầm.
Mộ Thần gật đầu, “Đúng là rất lạ.”
Linh trí của đám yêu thú cấp thấp không cao, nhưng mà cũng có bản năng xu lợi tị hại. Còn tình huống giống như bây giờ, không có yêu thú đầu lĩnh dẫn dắt, đâm trái đâm phải như đang tự tìm đường chết, trước kia chưa từng xuất hiện qua.
Mộ Thần phóng linh hồn lực ra ngoài, trong mắt dấy lên hai luồng ánh lửa.
“Đại lượng yêu thú đang chạy về phía chúng ta.” Mộ Thần nặng nề nói.
Cảm nhận được một cỗ khí tức yêu thú cuồng bạo, gương mặt Hùng Uy hiện lên vẻ khủng hoảng, “Đồ đệ, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?!”
Mộ Thần híp mắt, do bị Khúc Khôn chiếm trước tiên cơ, nên con yêu thú kia đã không kiềm chế nổi.
Mộ Thần cười thản nhiên, an ủi Hùng Uy: “Không sao đâu ạ, chỉ là con yêu thú kia cảm nhận được nó sắp xong đời, nên giãy dụa khi sắp chết thôi.”
Mộ Thần bỗng híp mắt, hứng thú nói, “Hình như có mấy con yêu thú rất thú vị đang chạy tới đây.”
Sắc mặt Hùng Uy biến đổi, hắn cảm thấy có mấy con yêu thú lục cấp đang chạy về bên này. Mấy con yêu thú ‘rất thú vị’ mà Mộ Thần nói, chẳng lẽ chính là đang chỉ đám yêu thú lục cấp này sao??
Tên nhóc Mộ Thần này nói cái gì mà con yêu thú kia sắp chết nên giãy dụa? Đây là giãy dụa sắp chết sao? Người giãy dụa sắp chết hẳn là bọn họ đi?
Đôi mắt Diệp Thạch hiện lên vẻ phấn khởi, lẩm bẩm nói: “Ta cảm nhận được mấy cổ khí tức của yêu thú lục cấp.Tốt quá!Lúc trước ta vẫn cảm thấy yêu thú lục cấp không đủ để giết, lúc này có nhiều con đến như vầy, cuối cùng cũng đủ giết rồi!”
Hùng Uy nhìn vẻ phấn khởi trong mắt Diệp Thạch, hắn bỗng có loại cảm giác vớ vẩn. Cuối cùng thì thằng nhóc Diệp Thạch này đang suy nghĩ gì thế kia?
Diệp Thạch thét dài một tiếng, vung ống tay lên, mấy ngàn con Thôn Thiên Phong dốc toàn bộ lực lượng.
Mộ Thần nâng tay lên, ngọn lửa màu xanh hóa thành một con cự thú, những nơi đi qua, yêu thú liền chết sạch.
Hùng Uy nhìn qua đám tu luyện giả đang thủ trận, có người đang phát động trận pháp, có người đang phát động phù chú, có người thì đang ném Thiên Lôi Châu ra…
Tuy rằng thực lực của đám tu luyện giả thủ thành cũng không cao lắm, nhưng sắc mặt mọi người đều rất bình tĩnh, trật tự công kích yêu thú.
Hùng Uy nuốt nước miếng, nhìn thần sắc thong dong của cả đám tướng sĩ, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình có chút đại kinh tiểu quái.
Mình chính là một võ hoàng, thế mà định lực lại không bằng cả võ vương, thậm chí còn không bằng võ linh nữa, thật sự là có chút mất mặt.
Hùng Uy phát hiện trên mặt không ít tướng sĩ còn mang theo vẻ vui mừng, giống như thứ đang đối mặt chính là một trận thú triều bình thường, còn có thể kiếm được một số tiền lớn.
Mộ Thần và Diệp Thạch luôn rất hào phóng, những yêu thú ngũ cấp mà bọn họ giết chết đều sẽ trực tiếp chia cho những người tham chiến. Cho nên rất nhiều tướng sĩ của Huyền Phong đế quốc không cảm thấy thú triều nguy hiểm, có rất nhiều người thậm chí còn coi lần thú triều này thành một cơ hội kiếm tiền tài.
Diệp Thạch đầy mặt kích động, một quyền vung qua, mấy trăm con yêu thú bị nắm tay Diệp Thạch quét trúng liền nổ tan xác mà chết.
Mộ Thần vung tay lên, dị hỏa hóa thành một con rồng, những nơi đi qua, yêu thú lập tức bị ngọn lửa đốt thành mảnh nhỏ.
“Giết! Giết!” Trong nhất thời, tiếng hô mạnh mẽ liên tiếp vang lên.
Tâm Hùng Uy nhảy dựng, âm thầm nghĩ, hai tên điên Mộ Thần Diệp Thạch đã biến đám người ở tiền tuyến thành kẻ điên không biết sống chết hết rồi! Thật đáng sợ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.