Chương trước
Chương sau
Qua bảy ngày, cuối cùng Mộc Minh Phong cũng luyện hóa nguyên thạch truyền thừa xong, trở thành một vị võ vương ngũ tinh.
Mộ Thần phát hiện có một cỗ nguyên lực bị phong ấn trong cơ thể Mộc Minh Phong, nếu Mộc Minh Phong hoàn toàn luyện hóa cỗ nguyên lực này thì chắc chắn sẽ trở thành võ vương bát tinh.
Mạc Vân đánh giá Mộc Minh Phong, thở dài hâm mộ nói: “Mộc thiếu thật có phúc!”
Từ một võ linh trở thành võ vương ngũ tinh, người này chỉ dùng hơn mười ngày mà thôi, số phận này thật sự khiến người ta đố kỵ không thôi!
Mộc Minh Phong mỉm cười: “Nhờ phúc của mọi người. Ta khiến mấy vị chậm trễ thời gian rồi, thật ngại.”
Cho dù hắn đã đạt được cơ duyên lớn như vậy, nhưng rốt cuộc thì vẫn chưa đuổi kịp Mộ Thần cùng Diệp Thạch! Tiến độ hai người này tăng tiến tu vi đúng là nghịch thiên.
Mộ Thần khoát tay không để tâm: “Cũng không có gì.”
Mạc Vân bĩu môi, mấy ngày nay Mộ Thần luyện đan, luyện khí, chế phù, không có một khắc nào là nhàn rỗi. Đúng rồi, người này còn tranh thủ lúc rảnh rỗi mà ‘làm’ hai trận với Diệp Thạch nữa chứ.
Không biết khi nào người bên ngoài sẽ tiến vào nên Mạc Vân rất lo rằng hai người đó ‘làm’ rất hăng, độ đề phòng sẽ bị giảm xuống, làm hắn phải trốn bên cạnh canh gác cho bọn họ.
Mạc Vân thì bớt thời giờ dạo một vòng di tích, đám linh thảo mà Mộ Thần và Diệp Thạch chướng mắt thì đều được hắn thu lại. Hiện tại trong bí cảnh đã không còn thứ gì, cho dù người bên ngoài xông vào cũng sẽ không thu hoạch được gì.
“Chúng ta phải đi ra ngoài thế nào? Trực tiếp quay lại đường cũ sao?” Mạc Vân hỏi.
Mộ Thần lắc lắc đầu: “Trong căn phòng đặt nguyên thạch truyền thừa kia có một trận pháp. Trận pháp đó có thể nối thẳng ra bên ngoài.”
Mạc Vân thở ra một hơi: “Như vậy thì tốt quá.” Tuy rằng người bên ngoài có thể cũng không khó giải quyết, nhưng lúc này đang có thú triều như vậy, bọn họ không cần phải dây dưa với những người này thì hơn.
Sắc mặt Mộc Minh Phong thay đổi, thầm nghĩ Mộ Thần không hổ là trận pháp sư lục cấp. Cái truyền tống trận kia thập phần bí ẩn, nếu không phải là tổ tiên tự tay ghi chép lại, hắn thật sự cũng không biết. Mà Mộ Thần lại dễ dàng nhìn ra như vậy, tựa hồ thứ gì ở trước mặt Mộ Thần cũng không thể che giấu được cả.
Bốn người Mộ Thần bước vào truyền tống trận, lập tức được truyền tống ra ngoài.
Một cảm giác chếch choáng thoáng qua, Mộc Minh Phong bỗng phát hiện mình đang đứng ở trên bờ sông.
Mộ Thần dùng linh hồn lực tham nhập vào đáy sông, vừa chạm vào lập tức thu lại. Sau khi tiến vào võ hoàng, tinh thần lực của Mộ Thần đã có thể so sánh với võ tông, còn đám người bên dưới do đang vội vàng phá cửa nên cũng không có phát hiện.
Mộ Thần vung tay lên, hình ảnh dưới đáy hồ liền hiện ra.
“Lục Hành Phong! Thì ra là lão đầu này à! Nghe nói thú triều vừa xuất hiện chưa được bao lâu thì lão liền mang cả nhà chạy trốn mà! Sao giờ lại xuất hiện ở đây?” Diệp Thạch tràn đầy kinh ngạc nói.
“Lục Hành Phong nhìn chằm chằm vào Bách Quyết Luyện Thể đã lâu, tất nhiên là không có khả năng dễ dàng buông tha.” Mộ Thần thản nhiên giải thích.
Mộc Minh Phong tinh mắt, vừa nhìn thấy một nam nhân độc nhãn trong đám người này, đôi mắt lập tức rụt lại.
Nam nhân độc nhãn tên là Quý Hòe, ba mươi năm trước ông ngoại đã từng cứu tính mạng hắn, sau đấy hắn liền đối với ông ngoại luôn nói gì nghe nấy, nói là muốn báo ân. Bây giờ nhìn màn này, sợ rằng hắn chính là tai mắt do Lục Hành Phong đặt bên người ông ngoại! Lục Hành Phong này từ ba mươi năm trước mà đã bắt đầu bố cục, đúng là lắm mưu nhiều kế, đáng tiếc… số phận lão lại không được tốt lắm.
“Muốn đánh hả?” Diệp Thạch nóng lòng muốn thử, hỏi.
Mộc Minh Phong lắc đầu không đồng ý: “Đừng đi, ở dưới đó có ba võ hoàng lận đấy. Tuy Mộ thiếu và Diệp thiếu không sợ, nhưng thú triều đang ở trước mắt, mọi quốc gia đều hạ lệnh cấm chiến, có thể không trêu chọc thì đừng nên trêu chọc.” Cái gọi là lệnh cấm chiến, chính là không cho tu luyện giả đấu với nhau, bởi vì như thế sẽ tổn thất lực lượng đối phó thú triều.
Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi Mộc Minh Phong: “Ba võ hoàng đều là của Fred đế quốc các ngươi?”
Mộc Minh Phong xấu hổ, ba võ hoàng phía dưới quả thật đều là người Fred đế quốc bọn họ. Hơn nữa lại đều là những người mà thú triều vừa xuất hiện chưa lâu đã lập tức thoát khỏi Fred đế quốc… Nhưng không ngờ rằng lúc này, những người đó lại đều xuất hiện!
“Võ hoàng ở Fred đế quốc nhiều quá nhỉ!” Diệp Thạch bĩu môi nói.
Trong nháy mắt, Mộc Minh Phong có loại cảm giác xấu hổ vô cùng. Võ hoàng ở Fred đế quốc đúng là nhiều, nhưng mà chạy trốn cũng nhiều. Còn Huyền Phong tuy nhỏ yếu, nhưng lại không có một võ hoàng nào chạy cả. Mà hiện giờ Mộ Thần và Diệp Thạch lại đều trở thành võ hoàng nữa…
“Đồ bên trong đã bị lấy hết rồi, cứ để bọn họ mệt mỏi đi, chúng ta đi trước thôi.” Mộ Thần nói.
Gật gật đầu, Diệp Thạch cười tà: “Không sai, cứ để cho bọn họ phá cửa đi. Cửa vừa mở xong là bọn họ liền biết cái gì gọi là dùng giỏ trúc múc nước.”
… …
Mộ Thần và Diệp Thạch vừa về tới phòng tuyến liền khiến mọi người oanh động.
“Mộ thiếu trở lại rồi, Diệp thiếu trở lại rồi!” Một tướng sĩ lập tức chạy nhanh bẩm báo, có mấy người thế mà lại kích động tới mức lệ nóng doanh tròng.
“Các ngươi cuối cùng cũng trở lại rồi!” Mạc Phong thấy được Mộ Thần và Diệp Thạch, nhất thời như trút được gánh nặng.
“Đại sư, đã xảy ra vấn đề gì sao?” Diệp Thạch hỏi.
“Các ngươi mới đi có năm ngày mà thú triều lại càng ngày càng hung mãnh. Mấy ngày trước còn có hai con yêu thú lục cấp tới tập kích, cũng may là phù chú ngươi lưu lại có không ít, cũng còn chống đỡ được.” Mạc Phong vừa hồi hộp vừa thở ra một hơi kể.
Gương mặt Mộ Thần tràn đầy cảm kích, chắp tay nói: “Làm phiền tiền bối rồi.”
Mạc Phong khoát tay, bất đắc dĩ nói: “Lời như thế không cần nói đâu, kỳ thật ta làm cũng không tốt.”
Tuy hắn là võ hoàng, nhưng tướng sĩ ở tiền tuyến lại càng tín nhiệm Mộ Thần và Diệp Thạch thân là võ vương hơn. Đương nhiên, lúc hai tên nhóc này đi ra ngoài một chuyến trở về cũng đã trở thành võ hoàng rồi.
Bên ngoài những tướng sĩ đó tuy cũng rất tôn kính hắn, nhưng lại thiếu vài phần thán phục.
Thấy phản ứng như vầy của mọi người là Mạc Phong liền biết, trước mặt thú triều, nếu như có Mộ Thần và Diệp Thạch ở đây thì chắc chắn có thể làm tốt hơn.
Hai tên nhóc này tuy tuổi còn trẻ, nhưng lại trụ cột không thể thay thế được trong lòng tướng sĩ tiền tuyến.
“Xin đại sư đừng khiêm tốn.” Mộ Thần nói.
Mạc Phong khoát tay nói: “Trong khoảng thời gian các ngươi rời đi, Huyết Nguyệt, Fred và Thiên Không đế quốc lại lục tục có võ hoàng tới đây.”
Diệp Thạch không hiểu: “Bọn họ tới làm gì?”
Mạc Phong nhíu mày, nói: “Đến mua trận pháp và phù chú. Ta đã đưa những trận kỳ mà trước khi ngươi rời đi để lại cho bọn họ. Nhưng còn phù chú thì trong tay ta lại không có, những người đó tựa hồ có chút thất vọng.”
Mộ Thần cười: “Đó cũng là chuyện không có biện pháp.”
Lúc này phù chú lục cấp cung không đủ cầu, Huyền Phong đế quốc còn chưa đủ để sử dụng đây, hắn tất nhiên phải ưu tiên cho Huyền Phong đế quốc trước.
Mạc Phong dừng một chút rồi nói: “Đúng rồi, trong lúc các ngươi rời đi, Thiên Không đế quốc đã bị một con Kim Sí Bằng lục cấp cửu tinh tập kích. Võ hoàng Trương Lê của Thiên Không đế quốc đã bất hạnh ngã xuống, đám người Đoạn Ly liên thủ đánh con Kim Sí Bằng kia trọng thương chạy trốn. Thiên Không đế quốc bị tổn thất thảm trọng trong trận này.”
Sắc mặt Mộ Thần nhất thời biến đổi, yêu thú phi hành là khó đối phó nhất, Kim Sí Bằng được xem như là vương trong loài chim, có thể ra lệnh cho hàng vạn con chim khác, tình trạng của Thiên Không đế quốc lúc này sợ là không ổn rồi!
Diệp Thạch hít sâu một hơi: “May mà Huyền Phong đế quốc không gặp được nó.”
Mạc Phong hơi gật đầu: “Đúng.” Diệp Thạch và Mộ Thần không có ở đây, một mình hắn thì không thể kháng nổi con Kim Sí Bằng này.
“Các ngươi đi ra ngoài một chuyến, thu hoạch không nhỏ nhỉ!” Mạc Phong đổi đề tài, đánh giá Mộ Thần và Diệp Thạch rồi nói.
Mộ Thần cười đáp: “Cũng coi như không nhỏ.”
“Phụ thân, bệnh ngầm của con đã được giải quyết hoàn toàn, ngài không cần lo lắng nữa đâu.” Mạc Vân bước ra lên tiếng.
Mạc Phong nghe vậy lập tức trừng lớn mắt: “Tốt tốt tốt! Rất tốt!”
Phát hiện Mạc Vân thân thể huyết khí sôi trào, chẳng những không còn suy yếu như trước mà hơn nữa thực lực cũng đã tăng tới võ vương cửu tinh đỉnh phong, Mạc Phong nhất thời mừng rỡ.
… …
Diệp Thạch vừa về tới Huyền Phong đế quốc liền dùng bồ câu đưa qua cho Khúc Khôn một phong thư.
Lúc đó Khúc Khôn đang cùng mấy tu luyện giả của Thiên Không đế quốc ở bên ngoài đuổi giết Kim Sí Bằng.
Khúc Khôn đọc tin tức trên tay, khuôn mặt không tự chủ hiện lên sự vui mừng.
“Khúc đạo hữu nhận được tin tức tốt gì sao?” Đoạn Ly cẩn thận hỏi Khúc Khôn.
Khúc Khôn có tính cách đạm mạc, vui hay giận cũng không hiện ra tí sắc nào, nhưng lúc này, trên mặt lão lại hiện ra một nụ cười, khiến những vị võ hoàng còn lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Khúc Khôn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Cũng không có gì cả, Mộ Thần và Diệp Thạch đã xuất quan, hai đứa nó đều đã là võ hoàng rồi.”
Tuy Khúc Khôn nói rất lạnh nhạt, nhưng kỳ thật trong lòng lại rất kiêu ngạo. Võ hoàng mười tám tuổi! Người như vậy, trong lịch sử Huyền Phong đế quốc chưa từng có, mà trong lịch sử tam quốc khác cũng không!
Khúc Khôn vừa nói ra câu này, đám tu luyện giả liền hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đều có chút hoảng sợ.
Một hồi lâu Đoạn Ly mới lấy lại được tinh thần: “Khúc đạo hữu có phúc khí thật tốt! Tôn tử và tôn tế đều là những nhân vật kiệt xuất. Thật sự khiến người khác không biết nói gì cho phải!”
Khúc Khôn cười: “Làm gì có, hai tên nhóc đó mới chỉ là võ hoàng mới mà thôi, so với các vị mà nói thì còn kém xa. Nhưng lúc này trở thành võ hoàng, vậy phần nắm chắc ứng đối với thú triều sẽ lớn hơn.”
Mộ Thần ở cảnh giới võ vương thì đan thuật, phù chú, trận pháp đã tốt tới vậy rồi, hiện giờ thăng cấp võ hoàng, trình độ của hắn sẽ tới tình trạng gì chứ?!
“Khúc đạo hữu, luyện đan thuật của Mộ Thần có thăng tới thất cấp không?” Đoạn Ly dò hỏi.
Nếu luyện đan thuật của Mộ Thần đã tiến vào thất cấp, như thế thật sự rất lợi hại, bởi vì tứ quốc vẫn chưa từng có luyện dược sư thất cấp.
Khúc Khôn cười khổ lắc đầu: “Nếu có sách luyện đan thất cấp thì Mộ Thần còn có khả năng lý giải, thế nhưng, ở Huyền Phong đế quốc đừng nói tới sách luyện đan thất cấp, chỉ là phương thuốc thất cấp cũng không gặp được một tờ, mà cho dù có cũng là không trọn vẹn, không được đầy đủ.”
Đoạn Ly tiếc nuối thở dài: “Nói cũng phải.”
Khúc Khôn than nhẹ, âm thầm nghĩ, nếu lần này có thể bình an vượt qua thú triều, hắn sẽ khuyên nhủ Mộ Thần và Diệp Thạch đi ra bên ngoài nhìn xem, chứ cứ ở mãi chỗ này sẽ chậm trễ tới Mộ Thần và Diệp Thạch. Hai tụi nó nên có không trung rộng lớn hơn.
Tên phụ thân kia của Diệp Thạch hình như đến từ Trung Châu, nghe nói chỗ kia cao thủ võ hoàng rất nhiều, còn có tồn tại cao thủ võ tông nữa. Thật không biết những người kia đáng sợ cỡ nào.
Cái tên từ bỏ con mình năm đó lúc này đang ở nơi nào?
Hắn có cưới vợ sinh con không? Lúc này hắn có thực lực cỡ nào?
Hắn có biết rằng hắn có một đứa con không?
Nếu hắn nhìn thấy Diệp Thạch, hắn sẽ hối hận sao?
Khúc Khôn híp mắt, Mộ Thần và Diệp Thạch đưa tin cho hắn, muốn hắn trở về một chuyến, có thứ gì đó cho hắn. Cũng không biết đó là thứ gì mà hai đứa nó lại trịnh trọng như vậy, chắc chắn đó không phải là phàm vật.
Hai đứa nhóc này thật hiếu thuận!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.