Chương trước
Chương sau
Một đạo ánh mắt ôn hòa dừng lại trên người Diệp Thạch, cảm giác có một tầm mắt lạ đang dừng trên người mình, Diệp Thạch theo bản năng nhìn qua người kia.
Ánh mắt của người kia rất là quái dị, không ngờ lại có mấy phần từ ái, có chút tương tự như ánh mắt của Trần Đạt nhìn mình trước kia.
Y nhìn xuyên qua quầng sáng, đánh giá người nọ một phen.
Nhìn người ngoài quầng sáng, trong lòng Diệp Thạch không khỏi có vài phần cổ quái, y quả thật không biết người này, nhưng lại cảm thấy hơi thân thiết.
Diệp Thạch mím môi, nhìn thấy người nọ bỗng mở miệng, không tiếng động nói gì đó với y.
Diệp Thạch nhíu mày, trong lòng bỗng hơi hoang mang.
“Trở lại rồi? Sớm vậy?” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch gật đầu, “Ừm, ngoài kia cũng không có gì hayđể nhìn cả, nhưng mà vừa nãy ta có gặp được một lão nhân kỳ quái.”
“Lão nhân kỳ quái?Kỳ quái thế nào cơ?” Mộ Thần hưng trí hỏi.
Diệp Thạch nhấp môi, nghiêng đầu nói: “Lão nhân kia nói với ta, kêu ta cứ tu luyệnthật tốt, chuyện bên ngoài để hắn giải quyết, nói ta đừng lo lắng.”
“Để hắn giải quyết?” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch gật đầu, “Hắn đúng là nói như vậy.” Lão nhân đó nói bằng ngôn ngữ môi.
“Có ý gì?” Mộ Thần híp mắt.
Diệp Thạch lắc đầu, “Ta cũng không biết.”
Mộ Thần mỉm cười, dứt bỏ chuyện này xuống: “Không biết thì bỏ qua đi.”
… …
Thánh Tinh học viện.
“Hiện trưởng, Hùng tiền bối có truyền tin về không?” Hạ Thanh Nghiên lo lắng hỏi.
Liên Thành Không cười nói: “Ngươi yên tâm đi, tạm thời Mộ Thần và Diệp Thạch cònđang sống rấttốt.” Thậm chí có thể nói là dễ chịu ấy chứ, Hùng Uy còn cố ý nhắc tới trong thư, Diệp Thạch được nuôi dưỡng tới trắng mịn mập mạp, mặt mày hồng hào.
“Bọn họ còn lợi dụng đại trận, trước sau nổchết bốn vị võ hoàng.” Liên Thành Không híp mắt nói.
Hạ Thanh Nghiên sửng sốt, nói với giọng không dám tin: “Hai tên quỷ nhỏ này lợi hại như vậy?”
“Với thực lực bản thân của họ thìtất nhiên chính diện giao phong là không có khả năng, chẳng qua nghe nói họ đều đã là trận pháp sư lục cấp, lợi dụng trận pháp để giết người thì vẫn có thể.” Liên Thành Không bình tĩnh nói.
Hạ Thanh Nghiên gật đầu “A” một tiếng.
Không ngờ lại có tới bốn vị võ hoàng bị chết, phải biết là toàn bộ Huyền Phong đế quốc cũng mới chỉ có ba vị võ hoàng mà thôi.
“Hai đứa này thật đúng là biết gây chuyện!” Hạ Thanh Nghiên nhịn không được mà nói.
Liên Thành Không gật đầu đồng ý, nếu hai người kia chạy ra được, vậy tòa miếu nhỏ như Thánh Tinh học viện này sợ là dung không nổi hai người.
“Trận pháp thuật của hai bọn họ đã tới trình độ lục cấp.” Liên Thành Không nói.
Hạ Thanh Nghiên sửng sốt, lập tức mạnh mẽ mở to mắt, một hồi lâu mới bình tĩnh lại được.
“Trận pháp thuật đãtới lục cấp, không biết minh văn thuật của Mộ Thần đã đến trình độ gì rồi.” Hạ Thanh Nghiên lẩm bẩm.
Liên Thành Không cười nói: “Chắc là cũng không thấp.”
“Hiện trưởng, có phải là tỷ lệ sống củaMộ Thần và Diệp Thạch không đượclớn lắm?” Hạ Thanh Nghiên lo lắng hỏi.
Liên Thành Không lắc đầu, “Có Hùng Uy ở đó, còn có một vị tiền bối muốn bảo vệbọn họ, kỳ thật bọn họ cũng không nguy hiểm lắm.”
Thực lực của vị kia cao hơn hắn rất nhiều, có vị kia ở đấy, hẳn là Mộ Thần và Diệp Thạch có thể tránh được một kiếp, huống chi, Mộ Thần và Diệp Thạch cũng không phải dễ chọc, mệnh của hai người rất cứng, thậm chí Liên Thành Không còn cảm thấy, cho dù không có Hùng Uy và vị tiền bối kia, chắc chắn Mộ Thần và Diệp Thạch cũng sẽ không xảy ra chuyện, hắn thấy, nói không chừng, tình cảnh của Hùng Uy còn nguy hiểm hơn cả hai người ấy chứ.
“Một vị tiền bối?” Hạ Thanh Nghiên hơi hoang mang hỏi.
Liên Thành Không nghiêm nghị nhìn Hạ Thanh Nghiên rồi nói: “Trong lòng ngươi biết là được, đừng hỏi nhiều.”
Hạ Thanh Nghiên nghe vậy liền gật đầu.
Liên Thành Không híp mắt, không ngờ Diệp Thạch lại có thân thế không đơn giản như vậy, đúng là khó tưởng tượng nổi.
… …
Đám Mộc Hạc yên tĩnh được hai ngày, ngày thứ ba lại bắt đầu hấp tấp bố trí trận phấp.
Diệp Thạch nhìn thân ảnh đám người Mộc Hạc trên tường, nhịn không được mà nghiến răng.
“Mộ Thần, đám người kia đúng là con gián đánh không chết!” Diệp Thạch bất mãn nói.
“Ừ, đúng là vậy.” Mộ Thần nín cười, có thể ví võ hoàng như con gián, cũng chỉ có Diệp Thạch.
Diệp Thạch có chút không vui nói: “Mộ Thần, chúng ta làm thế nào bây giờ? Chờ bọn người kia bố trí trận pháp xong, chúng ta liền xong đời.”
Mộ Thần không để ý nói: “Nếu thật sự tới một bước kia, chúng ta sẽ điều động nguồn sinh lực cuối cùng của đại trận, oanh mấy pháo ra ngoài nổ chết vài tên rồi sau đó thừa dịp loạn mà rời khỏi.”
“Lúc đó chúng ta có thể thừa dịp mà đi ra ngoài sao?” Diệp Thạch lo lắng hỏi.
Mộ Thần lắc đầu, “Ta không biết.”
Cho nên tốt nhất nên giải quyết thêm vài tên, đám võ hoàng ngoài kia chết càng nhiều, đối với họ mà nói lại càng có lợi.
“Đây chỉ là khi không còn biện pháp nào mà thôi, trước đó thì chúng ta phải chuẩn bị đã.” Mộ Thần nhăn mi nói.
Diệp Thạch gật đầu, hỏi: “Làm chuẩn bị như thế nào?”
Mộ Thần lấy ra một tờ phù chú, bình tĩnh nói: “Trình độ về phù chú của ta đã tiến vào ngũ cấp, cứ quăng khoảng mười tờ phù chú ngũ cấp ra, đối với võ hoàng thì cũng có tác dụng trở ngại nhất định, ta phải chuẩn bị phù chú nhiều thêm một tí, kiến nuốt voi, đến lúc đó, mấy thứ này hẳn là cũng có thể ra một chút tác dụng.”
Diệp Thạch vội vàng gật đầu đồng ý: “Đúng, đúng.”
“Một khi đại trận bị phá, sẽ có rất nhiều tu luyện giả tràn vào đây, trước đó chúng ta có thể bố trí các loại cấm chế ở trong nội điện, làm sao cho cục diện càng loạn càng tốt.”
“Chuyện này ta có thể hỗ trợ.” Diệp Thạch gật đầu, nóng lòng muốn thử.
Khuôn mặt Hùng Uy đầy u sầu đi qua đi lại trong phòng: “Tuy rằng hai pháo của hai thằng nhóc Mộ Thần Diệp Thạch giết chết ba tên võ hoàng, nhưng chẳng những không đánh đuổi được Mộc lão đầu, trái lại kích ra tâm huyết của tên kia, làm cho tên kia liều mạng không ngừng.”
Cơ Phi Diễm gật đầu thở dài: “Đúng vậy.”
Lúc trước Mộc Hạc cũng không muốn bày trận, tài liệu làm cũng không muốn lấy ra, chỉ do đám người kia bỏ ra, lần này tựa hồ tích cực hơn trước rất nhiều.
“Tìm một cơ hội rồi ta lại đi thử lần nữa.” Hùng Uy siết chặt tay nói.
Cơ Phi Diễm có chút chần chờ: “Ngươi có làm được không? Lần trước thiếu chút nữa là ngươi không về đượcrồi.”
Ba cái Đoạt Tinh Trận mỗi ngày đều có võ hoàng trông coi, có vết xe đổ lần trước, Hùng Uy nghĩ bây giờ muốn phá lại càng khó.
“Ngươi nói bậy bạ gì đấy, ta sao lại không vềđược.” Hùng Uy không cho là đúng.
Cơ Phi Diễm nhíu mày nói: “Hai ngày trước ta có liên hệ với Diệp Thạch, hình như y và Mộ Thần có tính toán khác, còn kêu ta dặn dò ngươi là đừng bí quá hoá liều.”
Hùng Uy gật đầu, hít nhẹ một hơi: “Ta biết.”
Hắn cũng liên hệ với hai đứa kia, hai tên nhóc kia tính qua một thời gian ngắn lại oanh hai pháo nổ chết vài tên võ hoàng, sau đó thừa dịp loạn mà ly khai, nhưng tuy rằng võ hoàng bên ngoài đã chết không ít, lại vẫn còn dư không ít, tính toán của tụi nó chắc sẽ không được.
“Đã như vậy, ngươi nên cẩn thận một chút.” Cơ Phi Diễm thấy tâm ý Hùng Uy đã quyết, cũng không ngăn lại.
Hùng Uy gật đầu nói: “Ta hiểu.”
“Mộ Thần, Cơ tiền bối nói rằng Hùng tiền bối lại tính đi phá hư trận pháp.” Diệp Thạch thông báo.
Mộ Thần rũ mắt, hít nhẹ một hơi, “Có vết xe đổ lần trước, hiện tại mấy người kiatập trung phòng thủ trận phápmạnh hơn nhiều, ta đã nói với sư phụ để hắn đừnghành động thiếu suy nghĩ, không nghĩ tới…”
Diệp Thạch cúi đầu, có chút khổ sở nói: “Không nghĩ tới Hùng tiền bối lại là người trọng tình trọng nghĩa như thế, sau khi ta ra ngoài, ta sẽ không bao giờ chọc tức hắn nữa.”
Mộ Thần mỉm cười, trên mặt hiện lên vài phần áy náy, “Ừ. Ta cũng không nghĩ tới sư phụ lại vì ta mà làm được một bước này.”
Lần thứ hai Hùng Uy ra tay, vẫn là thất bại, một đám võ hoàng như là muốn phát tiết phẫn nộ đối với Mộ Thần Diệp Thạch lên người Hùng Uy, mạnh mẽ đuổi đánh Hùng Uy, cũng may là Hùng Uy có kinh nghiệm chạy trốn phong phú, quẹo trái quẹo phải một hồi, cuối cùng tránh được một kiếp.
“Hùng tiền bối chạy thoát rồi.” Diệp Thạch quan sát rồi nói.
Mộ Thần thở ra nhẹ một hơi: “Ừ.”
Diệp Thạch cũng thở nhẹ nói: “May mắn, may mắn.”
… …
Đám người Mộc Hạc Lục Hành Phong đuổi theo Hùng Uy, chỉ để lại Lâu Thanh và Phó Công Danh lưu lại thủ.
“Tên Hùng Uy này đúng là gan lớn, lần trước bị thiệt lớn như vậy mà lần này còn dám xuất hiện.” Phó Công Danh khinh thường nói.
Lâu Thanh gật đầu đồng ý, “Đúng, quả thực là không biết sống chết.”
Phó Công Danh hơi xem thường nói; “Mới chỉ là võ hoàng nhị tinh mà đã không yên tĩnh như vậy rồi, tênkia chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
“Mấy người Mộc đạo hữu đã đuổi theo rồi, không biết có thể bắt được không.” Lâu Thanh híp mắt, khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Hai người Phó Công Danh và Lâu Thanh đang nói chuyện, bỗng một tiếng “ầm ầm” thật lớn vang lên, biến cố xảy ra.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương thấy được một chút kinh hãi.
Đoạt Tinh Trận cách xa bọn họ nhất đã xảy ra vấn đề, Phó Công Danh và Lâu Thanh đồng thời chạy vội qua nơi phát ra tiếng nổ mạnh.
Lúc hai người đuổi tới, Đoạt Tinh Trận đã bị phá nát.
“Xảy ra chuyện gì?!” Phó Công Danh nhịn không được liền nóng nảy hỏi.
Một đạo kiếm quang sáng như tuyết mãnh liệt bổ tới phía Phó Công Danh, Phó Công Danh bất ngờ không kịp đề phòng liền bị cắt rớt nửa cánh tay, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, có lẽ hắn đã bị cắt phăng nửa thân mình rồi.
“Không ngờ lại không chết.” Một giọng nói có chút kinh ngạc truyền tới.
Phó Công Danh đang lòng đầy phẫn nộ, cảm nhận được uy áp trên người người kia, chỉ còn lại cảm giác sợ hãi.
Trong bóng tối, Lâu Thanh thấy được một nam tử thân mặc hắc y.
Bên miệng nam tử áp đen treo nụ cười nhạt, biểu tình trên mặt hiền lành dễ thân, nhưng ở trong mắt Lâu Thanh, người này giống như là ác ma tới từ địa ngục.
Phó Công Danh tràn đầy đề phòng nhìn nam tử hắc y, “Ngươi là ai, muốn gì?”
Nam tử áp đen không để ý tới lời Phó Công Danh, phóng một cái cự ấn như ngọn núi nhỏ lên cao, mạnh mẽ nện xuống người Phó Công Danh.
Cảm nhận được uy áp trên người nam tử kia, Phó Công Danh không dám chất vấn thêm. Xoay người bỏ chạy.
Nam tử hắc y dùng cự ấn, nện vài cái Phó Công Danh liền thành thịt nát.
Lâu Thanh thừa dịp loạn lẫn vào trong đám người, chạy thoát ra ngoài.
Nam tử hắc y nọ thấy thân ảnh Lâu Thanh đã biến mất, hơi tiếc nuối hít một hơi, rồi đi phá nát hai cái Đoạt Tinh Trận còn lại.
Mộ Thần không dám tin nhìn hình ảnh trên tường, người kia là ai, vì sao lại giúp bọn họ?
“Là hắn, là người kia!” Diệp Thạch kích động nói.
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch hỏi: “Người nào cơ?”
Hai mắt Diệp Thạch mở to, trả lời: “Là cái người đã nói với ta, kêu ta cố gắng tu luyện, còn chuyện bên ngoài cứ để hắn giải quyết.”
Mộ Thần sửng sốt: “Thật?”
Diệp Thạch gật mạnh đầu, “Thật sự!” Nhưng mà, người kia là ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.