Chương trước
Chương sau
Tạ Đan Yên ngồi trên sườn núi thở dài, “Uyển Bạch, ngươi nói coi Mộ Thần và Diệp Thạch rốt cuộc đang ởđâu?”
Trình Uyển Bạch bất đắc dĩ nói: “Ta làm sao mà biết chuyện này chứ!”
Người muốn biết nơi hiện giờ của hai tên đó nhất hẳn là Hùng Uy đi, nghe nói Hùng Uy đã tìm Mộ Thần Diệp Thạch hơn một năm, đáng tiếc là tới cái bóng cũng không tìm được.
Nói tới cũng kỳ, hai người sống sờ sờ như thế, lại còn có Hùng Uy nhìn chằm chằm, chẳng hiểu sao giờ lại không thấy tăm hơi.
“Ta cảm thấy không chừngbọn họ đang ở chỗ nào sống rất tự tại đấy chứ.” Tạ Đan Yên bĩu môi nói.
Trình Uyển Bạch cười: “Có lẽ.”
Diệp Thạch và Mộ Thần đều là hai tên không thích chịu thiệt, chỉ là, nghe nói việc mất tích của hai người kia có liên quan tới mấy vị võ hoàng, nếu bọn họ thật sự đang chung một chỗ với võ hoàng, vậy thật đúng là nguy hiểm.
“Lại nói, lúc Mộ Thần và Diệp Thạch mất tích, nghe nói, Lục Nghiêu và Trang Du của Minh Nguyệt học viện cũng đã lâu không thấy bóng dáng.” Tạ Đan Yên nói.
Trình Uyển Bạch nhăn mi, “Hình như thời gian bốn người họ mất tích không kém nhau lắm, cũng không biết là có gì liên quan không.”
“Đúng rồi, hiệu trưởng đang gặp ai đó đúng không? Nhìn người đó rất thần bí.” Tạ Đan Yên hỏi nhỏ.
Trình Uyển Bạch nhún vai: “Không biết, nhưngđó hẳn là một nhân vật rất lớn, hiệu trưởng có vẻrất kiêng kị người nọ.”
“Có thể làm cho hiệu trưởng kiêng kị, không phải là võ hoàng chứ?” Tạ Đan Yên như có điều suy nghĩ.
Trình Uyển Bạch lắc lắc đầu nói: “Được rồi, đừng đoán mò, đó cũng không phải chuyện của chúng ta.”
Tạ Đan Yên nhún vai, “Ngươi nói cũng đúng.”
… …
Thiên Tâm thành.
Một tin tức cổ quái bỗng được truyền ra, khiến một đám tu luyện giả nhiệt huyết sôi trào.
Truyền rằng, Lâu Thanh tìm được một cung điện tu luyện của võ tông, nhưng không biết thế nào mà lại bị hai con kiến tính kế, hai con kiến kia trốn vào trong nội điện, bằng vào một cái trận pháp thất cấp huyền diệu mà làm mưa làm gió, đám võ hoàng Lâu Thanh hùng bá nhất phương trái lại bị ngăn ngoài cửa.
Bộ phận tinh hoa nhất của cung điện đã bị hai con kiến chiếm cứ.
Hai con kiến đó nhờ vào tài nguyên trong nội điện, chỉ tốn thời gian một năm liền tu luyện từ võ linh ngũ tinh tới cảnh giới võ vương, phúc trạch nghịch thiên!
Đám võ hoàng Lâu Thanh và hai con kiến đấy đấu trí đấu dũng hơn một năm, bị hai con kiến tính kế giết chết một võ hoàng kiêm trận pháp sư ngũ cấp – Lâm Mặc Uyên.
Lâm Mặc Uyên vừa chết, Lâu Thanh bất đắc dĩ phải trở về viện binh, vị cứu binh này là trận pháp sư lục cấp – Mộc Hạc.

Thiên Tâm thành, Cừu phủ.
“Ta tra được rồi, tin tức khiến cho bên ngoài gà bay chó sủa là do một võ vương cửu tinh tên là Vệ Đông truyền ra, thực lực tên Vệ Đông này không ra làm sao, nhưng không biết tìm được ở đâu ra thượng cổ Ẩn Phù, thiện nhất là theo dõi người khác và tìm hiểu tin tức.”
“Lần trước Lâu Thanh xuất hiện trongThiên Tâm thành, tuy rằng người của ta bịhắn bỏ xa, nhưng Vệ Đông lại không, có vẻ nhưVệ Đôngđã đuổi kịp Lâu Thanh, thậm chí cũng tìm được nơi hiện giờ của đám người Lâu Thanh, chỉ là bởi vì bên Lâu Thanh đều là võ hoàng, Vệ Đông chiếm không được chỗtốt, cho nên mới lui về.”
“Sở dĩ hắn truyền ra tin tức này, hẳn là do muốn đục nước béo cò.” Cơ Phi Diễm thản nhiên nói.
Hùng Uy phấn chấn hỏi: “Tin tức mà hắn truyền ra có chính xác không?”
Cơ Phi Diễm gật đầu, “Chắc là không giả, nhưng tình huống cụ thể thế nào thì còn phải tới đó mới biết được.”
Nàng vốn muốn bắt Vệ Đông lại rồi tìm hiểu thêm về tình huống cụ thể, nhưng tên kia cực thiện ẩn nấp, trơn trượt như lươn, nàng căn bản không bắt được.
“Hiện tại quần chúng trong thành rất kích động, có rất nhiều võ vương đã hợp thành liên minh, tính đi tới cung điện tu luyện của võ tông kia, cũng có không ít võ hoàng có hứng thú với nơi đó.” Cơ Phi Diễm mỉm cười nói.
Di mật của võ tông, rất nhiều võ hoàng động tâm!
Hùng Uy siết chặt nắm tay, âm thầm thở ra một hơi, đã hơn một năm, cuối cùng cũng có tin tức, nếu tin tức kia là thật, vậy Mộ Thần Diệp Thạch hẳn là đều còn sống.
Cơ Phi Diễm lấy ra một tờ bản đồ, “Đây là bản đồ đang được truyền khắp thành, nghe nói chỉ cần dựa theo lộ tuyến này là có thể tìm được di mật của võ tông.”
Hùng Uy vui mừng nói: “Vậy chúng ta đi nhanh thôi!”
“Không vội, nếu Mộ Thần Diệp Thạch thật sự đã chiếm cứ nội điện, lại đạt được chỗ tốt thật lớn, như vậy chỉ sợ Mộ Thần Diệp Thạch đã là cái đích cho mọi người chỉ trích, mà đối thủ của bọn họ cũng không phải là người bình thường, ta thấy, ngươi tốt nhất nên cải trang lẫn vào trong một đội lớn.” Cơ Phi Diễm nhìn Hùng Uy, suy nghĩ rồi nói.
Hùng Uy gật đầu, lo lắng nói: “Ngươi nói có lý. Nhưng trong khoảng thời gian này bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Dù sao Mộc Hạc cũng đã tới đó.”
Cơ Phi Diễm lắc đầu: “Nếu tin tức là thật, như vậy nếu bọn họ có thể chu toàn với đám võ hoàng kia lâu như vậy, liền không có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Ngươi nói có lý.” Hùng Uy chậm rãi thở ra một hơi.
Lúc đám người Lâu Thanh Mộc Hạc quay lại Thiên Tâm thành chuẩn bị mua sắm tài liệu mà trận pháp lục cấp cần, chuyện về cung điện tu luyện của võ tông đã bị mọi người biết.
Có mấy võ hoàng trực tiếp tới cửa hi hi ha ha hỏi Lâu Thanh rằng có phải đúng thật là như lời đồn, bị hai tên võ linh tính kế.
Lâu Thanh buồn bực, nhưng lại không hề có biện pháp.
“Sao chuyện lại thành như vầy?” Ninh Hoài cuối cùng nhịn không được mà hỏi ra.
Lâu Thanh cắn răng không nói gì, hắn đã rõ rồi, lần trước hắn đi mời Mộc Hạc đã bị người khác theo dõi, thực lực người nọ chỉ là võ vương, nhưng Ẩn Phù trên tay lại là hàng tốt, hơn nữa còn theo dõi hắn đã lâu.
Năm nay đúng là bất lợi! Hắn chẳng những bị hai thằng nhóc Mộ Thần Diệp Thạch kia hung hăng châm chọc, lại còn bị một tên hỗn đản chỉ biết ẩn nấp tính kế một hồi.
Đáng tiếc cho mình vì tìm kiếm cái bí cảnh này mà hao hết tâm huyết, hiện tại cục diện lại trở thành thế này.
“Là sơ sót của ta.” Lâu Thanh cắn răng, có chút nan kham nói.
Ninh Hoài cau mày, tuy rằng có chút oán trách sự sơ suất của Lâu Thanh, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Mộc Hạc cũng cau mày, chuyện đã nháo tới như vậy, về sau làm thế nào, hắn phải suy nghĩ thật tốt.
Tới lúc đó hắn tân tân khổ khổ bố trí ra được đại trận, lại bị một đám võ hoàng từ đâu ra nhảy vào chiếm lợi. Hắn cũng không thích làm áo cưới cho người khác!
… …
“Lâu Thanh quay lại rồi.” Cơ Phi Diễm nói.
Hùng Uy ừ một tiếng rồi nói: “Ta cũng biết.” Lúc này Lâu Thanh trở về đã bị rất nhiều người theo dõi. “Hắn và đám Mộc Hạc cùng quay về, nghe nói bọn họ trở về để mua sắm tài liệu cho trận pháp, chắc là đang chuẩn bị phá trận, không chừng lời đồn là thật.”
Cơ Phi Diễm nói: “Hiện tại trong thành có rất nhiều người đều đang tính sớm đi tới cung điện võ tông lưu lại, chúng ta sẽ trà trộn vào đó.”
Hùng Uy gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
“Thân phận của ngươi, ngàn vạn đừng để bại lộ!” Sắc mặt Cơ Phi Diễm ngưng trọng dặn dò.
Hùng Uy nghiêm túc gật đầu, “Ta biết!”
Nếu thật sự hai đứa nhóc Mộ Thần và Diệp Thạch chiếm cứ nội điện của bí cảnh võ tông, vậy tụi nó đắc tội cũng không phải chỉ có một hay hai võ hoàng, dưới loại tình huống này, nếu quan hệ của mình và hai đứa nó bị bại lộ, không chừng những người đó không đối phó được Mộ Thần Diệp Thạch co đầu rút cổ trong vỏ rùa không ra, sẽ xuống tay với mình không chừng.
Tuy rằng Hùng Uy hắn cũng là võ hoàng, nhưng hắn chỉ có một, song quyền khó địch tứ thủ.
Nhiều võ hoàng như vậy, chỉ ngẫm thôi cũng thấy sợ. Mà hai đứa nhóc Mộ Thần Diệp Thạch lại đã sống qua hơn một năm, cũng không biết là làm thế nào.
… …
“Mộ Thần, ngoài kiacó rất nhiều người tới đây, có rất nhiều rất nhiều người.” Diệp Thạch tìm Mộ Thần đang nghiên cứu trận pháp, thông báo với hắn.
Mộ Thần gật đầu đáp: “Ta biết.”
Từ sau khi Lâu Thanh, Ninh Hoài và Mộc Hạc rời khỏi, vẫn luôn lục tục có tu luyện giả tới đây. Võ hoàng, võ vương đều có, ngay từ đầu, những tu luyện giả cấp bậc võ vương đều bị đám người Lục Hành Phong lưu lại đóng giữ đuổi đi, nhưng võ vương càng ngày càng nhiều, đám người Lục Hành Phong cũng không tiếp tục đuổi nữa.
Gần đây những võ vương, hình như ngay cả võ linh cũng xuất hiện.
Bên ngoài đại trận, mỗi ngày đều có một đám võ giả mới tới đánh đánh đấm đấm đại trận bên ngoài, cả bí cảnh đều nhốn nháo lên, rất náo nhiệt!
“Mộ Thần, ngươi nói đây là chuyện gì? Chẳng lẽ Lâu Thanh chịu đả kích quá lớn, luẩn quẩn trong lòng, cho nên mời nhiều tu luyện giả tới đây?” Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi.
Mộ Thần nhún vai, “Hẳn là không có khả năng, phỏng chừng là do Lâu Thanh không cẩn thận để lộ tin tức.” Đồ trong nội điện có bao nhiêu chứ, Lâu Thanh điên rồi mới có thể mời nhiều tu luyện giả như vậy tới đây.
Mộ Thần rũ mắt, võ hoàng bên ngoài càng ngày càng nhiều, họ đều đang theo dõi hắn và Diệp Thạch.
Nếu như đại trận này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không trụ vững được, vậy hắn và Diệp Thạch nên làm gì bây giờ?
Mộ Thần lắc lắc đầu, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không cho phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
“Ngày mai chúng ta lạikiểm tra toàn bộ đại trận thêm một lần.” Mộ Thần nghiêm túc nói.
Diệp Thạch gật đầu.
… …
“Đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại có nhiều người tới đây như vậy?” Cố Diệu Ngọc nhíu mày.
“Tin tức bị lộ, kết quả vừa nghe nói có di tích võ tông, ngưu quỷ xà thần đều tới.” Sắc mặt Lục Hành Phong âm trầm, nói.
“Sao tin tức lại bị lộ?” Cố Diệu Ngọc tức giận hỏi.
“Hình như là lần trước Lâu Thanh đi mời Mộc lão đầu đã bị tên võ vương nào đó theo dõi tớiđây.” Lục Hành Phong nhíu mày.
“Lâu Thanh thật không cẩn thận, không ngờ lại bị một tênvõ vương theo dõitới đây.” Cố Diệu Ngọc khó chịu nói.
Lục Hành Phong hít nhẹ một hơi, “Chuyện cũng đã như vầy rồi, giờ đi trách cứ Lâu Thanh cũng không làm được chuyện gì.”
Cố Diệu Ngọc cắn răng, “Chết tiệt!Võ hoàng tới đây thì thôi, võ vương thế mà lại tớiđây!Ta đi ra giết chết đám võ vương kia mới được!”
Lục Hành Phong thản nhiên liếc mắt nhìn Cố Diệu Ngọc, không ngăn cản, “Muốn đi thì đi đi.”
Cố Diệu Ngọc nhìn vẻ tươi cười đạm bạc trên mặt Lục Hành Phong, suy sụp ngồi xuống, một võ vương thì không đáng sợ, nhưng mười người tám người liên hợp lại thì lại rất đáng sợ, hơn nữa, có thể tu luyện tới võ vương, rất nhiều người đều có hậu trường sau lưng, không dễ động tới.
Cố Diệu Ngọc cắn chặt răng, khoảng thời gian này, võ hoàng chạy tới đây cũng không ít.
Có không ít võ hoàng châm chọc bọn họ, tràn ngập xem thường đối với chuyện mấy người họ bị hai tên nhóc tính kế.
“Đừng để cho ta biết tênvõ vương để lộ tin tức kia là ai!” Cố Diệu Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói.
Lục Hành Phong nói: “Hiện tại tên đó hơn phân nửa đang ở bên ngoài đấy.”
Cố Diệu Ngọc nghe thấy lời Lục Hành Phong nói, hàm răng nhất thời nghiến lại ken két.
“Khi nào Lâu Thanh bọn họmới về?” Cố Diệu Ngọc hỏi.
“Hẳnlà nhanh thôi.” Lục Hành Phong bình tĩnh đáp.
Cố Diệu Ngọc trầm mặc, hiện tại bên ngoài có nhiều người thế, cho dù phá được đại trận thì sao? Mấy người họ có thể mò đươc bao nhiêu chỗ tốt? Thật đáng giận!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.