Chương trước
Chương sau
Liên Thành Không cúi đầu nhìn la bàn trên tay, la bàn trên tay hắn cũng không cho thấy vị trí của nhẫn không gian Cảnh Phi Nguyệt.
Vậy cái nhẫn không gian kia xác định là đã lưu lạc trong bí cảnh rồi, nếu Cảnh Phi Nguyệt là bị người ta giết chết, vậy tên đệ tử hại chết Cảnh Phi Nguyệt nhất định sẽ thu nhẫn không gian của Phi Nguyệt mới đúng, chẳng lẽ, Cảnh Phi Nguyệt đã chết trên tay yêu thú trong bí cảnh?
Phát giác được hai đồ đệ mà chính mình tỉ mỉ bồi dưỡng đã thật sự mất trong bí cảnh, Liên Thành Không trong chốc lát đã già đi rất nhiều.
Hùng Uy nhìn thấy sắc mặt Liên Thành Không, trong lòng nhịn không được có chút đồng tình.
Liên Thành Không thu được hai đồ đệ bát cấp tư chất, bình thường luôn cất giấu giống như bảo bối vậy, nếu không phải là do tới lúc bí cảnh mở ra, Hùng Uy cũng không biết Liên Thành Không lại có hai tên đồ đệ.
Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, Liên Thành Không phí hết tâm huyết bồi dưỡng hai người, ký thác kỳ vọng rất cao đối với hai người kia, nhưng lại không ngờ rằng hai người lại yên lặng không một tiếng động chết trong bí cảnh, một người cũng không còn.
Việc Ân Tung chết đã cho Không Sát đả kích rất lớn, nhưng khi thấy hai đồ đệ của Liên Thành Không đều chết hết, tâm tình Không Sát nhất thời bình tĩnh hơn rất nhiều.
Không Sát nhìn Lục Nghiêu, âm thầm nghĩ: Tốt xấu gì thì mình vẫn còn dư lại một đồ đệ, còn hai tên đồ đệ của Liên Thành Không lại chết hết.
Sắc mặt Không Sát không tốt nhìn Mộ Thần và Diệp Thạch, Diệp Thạch không sợ hãi mà làm mặt quỷ với Không Sát, làm Không Sát tức giận sắc mặt xanh mét.
Kinh Sí Diễm nhìn thấy hành động lúc nãy của Diệp Thạch, không khỏi có chút buồn cười.
Sau khi thiên tài chết, người đó bất quá cũng chỉ là một người chết phổ thông mà thôi, Không Sát rốt cuộc cũng không có vì Ân Tung mà trở mặt với Thánh Tinh.
Hành trình vào bí cảnh của hai viện lần này, thu hoạch cũng không tệ lắm, chỉ là bởi vì đồ đệ của hai vị hiệu trưởng đều chết, khiến cho hành trình bí cảnh lần này bịt kín một tầng bóng ma.

“Đồ đệ, ngươi thật giỏi, bát tinh võ linh cũng bị ngươi giết chết, đây chính là môn sinh đắc ý của Không Sát đó nha! Ngươi làm Không Sát tức giận mặt cũng tái luôn rồi, có thể làm cho hắn tức thành như vậy, ngươi chính là người đầu tiên đấy.” Kinh Sí Diễm đầy tán thưởng nhìn Diệp Thạch.
Diệp Thạch đắc ý nói: “Một tên bát tinh võ linh mà thôi, ta tùy tiện đánh vài chiêu liền đánh chết, không có gì ghê gớm.”
Kinh Sí Diễm phiên cái xem thường, nói: “Ngươi không biết khiêm tốn à, ta nghe nói, ngươi có thể giết chết cái tên kia là do mượn dùng trận pháp, vận khí cũng chiếm một bộ phận rất lớn.”
Diệp Thạch không cho là đúng, phản bác lại: “Thực lực của ta cũng rất quan trọng.”
Kinh Sí Diễm bất đắc dĩ lắc đầu, “Nếu không phải là có Mộ Thần, ngươi làm gì còn có thể ở nơi này đắc ý.”
Diệp Thạch xoa xoa mũi, “Mộ Thần đúng là rất lợi hại.”
Kinh Sí Diễm híp mắt, trước đó, người Minh Nguyệt học viện đều cho rằng Ân Tung sẽ giết sạch Mộ Thần và Diệp Thạch, kết quả là hai người này lại giết chết Ân Tung, những người kia hẳn là rất thất vọng.
“Nói đến thì cũng có chút kỳ quái, Cảnh Phi Ly là bị Ân Tung đánh chết, nhưng Cảnh Phi Nguyệt lại không biết là chết như thế nào, nàng đã là tứ tinh võ linh, nếu không gặp được Ân Tung thì chắc chắn là vẫn có năng lực tự bảo vệ mà.” Kinh Sí Diễm không hiểu.
Diệp Thạch nghe thấy Kinh Sí Diễm nói chuyện này, trái tim nhịn không được đập bình bịch.
“Cũng có lẽ là con yêu thú nào đó thấy nàng xinh đẹp liền thú nàng về làm lão bà.” Diệp Thạch mơ hồ nói.
“Ngươi đó! Chỉ biết nói hưu nói vượn. Thôi, người cũng đã chết rồi, bây giờ đi truy cứu nàng chết như thế nào thì cũng uổng công thôi.” Kinh Sí Diễm bất đắc dĩ cười, lắc lắc đầu, nhẹ hít một hơi.
Diệp Thạch thấy Kinh Sí Diễm không nhắc lại về Cảnh Phi Nguyệt, nhất thời thở ra một hơi.
“Sư phụ, chuyện Sư Tử Ngọc thế nào rồi?” Diệp Thạch hỏi.
Sắc mặt Kinh Sí Diễm âm trầm xuống, Sư Tử Ngọc là gián điệp của Minh Nguyệt, khi hình đường điều tra ra, hiệu trưởng liền như sấm rền gió cuốn mà giải quyết Sư Tử Ngọc.
Sư Tử Ngọc vốn là người của Fred đế quốc, hắn ẩn núp ở Huyền Phong đế quốc vài chục năm rồi tiến vào Thánh Tinh, có thể nói là bụng dạ khó lường.
Học viện đem lực chú ý đều tập trung đến trên người Sư Tử Ngọc, kết quả, Trang Du chạy theo người Minh Nguyệt học viện.
Hiệu trưởng vốn nghĩ rằng tuy Sư Tử Ngọc rắp tâm bất lương, nhưng học viện cũng đối xử không tệ lắm với Trang Du, Trang Du hẳn là cũng tồn tại một phần tình cảm đối với học viện, nên hiệu trưởng phái người đi khuyên nhủ Trang Du.
Kết quả, Trang Du cảm thấy học viện không phân tốt xấu, hại chết sư phụ hắn, xác thực rất đáng giận, nghiễm nhiên có tư thế hận thấu xương với học viện.
Hiệu trưởng bởi vì hai đồ đệ thân yêu chết, vốn đã lao lực quá độ, giờ lại bị Trang Du làm tức thêm một trận, thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma.
“Sư Tử Ngọc chết, Trang Du chạy theo người Minh Nguyệt học viện.”
Diệp Thạch híp mắt, đi rồi sao, đi rồi thì tốt. Luôn ở trước mặt mình, rất chướng mắt.
“Đáng tiếc, không ít linh vật trong học viện đều dùng trên người Trang Du, tiểu tử này lại đi rất lưu loát.” Kinh Sí Diễm lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Diệp Thạch bĩu môi, trước khi đấu võ, học viện cũng dùng không ít đồ vật trợ giúp Trang Du tăng tu vi, cuối cùng, tất cả đều là làm giá y cho người khác.
“Trước kia không nhìn ra tiểu tử kiều kiều nhược nhược này lại là một tên tâm ngoan thủ lạt như vậy.” Kinh Sí Diễm nhíu mày cảm thán.
Trang Du là bát cấp tư chất, lại là thiên âm thân thể, nghe nói hắn cũng có được linh mắt. Một tên đệ tử ưu tú như vậy lại bị người Minh Nguyệt học viện dụ đi, thật đáng tiếc.
“Sư phụ, ngươi thật là không có ánh mắt! Ta vừa liếc mắt một cái, liền biết tên Trang Du kia là một tên tâm ngoan thủ lạt, tâm địa rắn rết, trong ngoài không đồng nhất, là một tên hai mặt.” Diệp Thạch đắc ý nói.
Kinh Sí Diễm bất đắc dĩ cười, “Đúng đúng, ánh mắt của ngươi là chuẩn nhất.”
“Tên Trang Du kia đi rồi, thật tốt!” Diệp Thạch vui sướng nói.
“Hắn đi rồi thì có cái gì tốt?” Kinh Sí Diễm hỏi.
“Thì một tên ăn cây táo, rào cây sung như vậy, đi muộn không bằng đi sớm.” Diệp Thạch nói.
Kinh Sí Diễm cười nói: “Nói cũng đúng.”
Nghe nói Trang Du tại trong bí cảnh giúp Lục Nghiêu tìm được hơn mười gốc ngàn năm linh thảo. Hẳn là Trang Du và Lục Nghiêu đã sớm thông đồng rồi.
Trang Du tiểu tử này, thật đúng là… không thể trông mặt mà bắt hình dong!
“Lam Nhược Phong chết trong bí cảnh rồi.” Kinh Sí Diễm nói, vẻ mặt như có điều suy nghĩ nhìn Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật đầu, thản nhiên nói: “À, hắn xứng đáng bị vậy.”
Kinh Sí Diễm nhìn sắc mặt Diệp Thạch vui sướng khi người gặp họa, cuối cùng cũng không có hỏi Diệp Thạch, Lam Nhược Phong chết có phải có quan hệ với hắn không.
“Mấy ngày nay tâm tình hiệu trưởng không tốt, ngươi và Mộ Thần yên tĩnh một chút, đừng lượn qua lượn lại trước mặt ông ta.” Kinh Sí Diễm nghiêm túc nói.
Diệp Thạch gật đầu, biết nghe lời phải: “Vâng.”
Diệp Thạch cúi đầu, hắn vốn cũng không muốn đi tới trước mặt viện trưởng, Cảnh Phi Nguyệt bị giết, tuy rằng không có người nhìn thấy, nhưng mà khó bảo toàn sẽ không lưu lại dấu vết nào, trong thời gian này, hắn vẫn nên tránh đứng đầu gió thì hơn, chờ qua thời gian này, liền tính là hiệu trưởng biết do mình giết, thì cũng có thể dàn xếp ổn thoả.

Nghỉ ngơi và hồi phục một vài ngày, Mộ Thần và Diệp Thạch song song bế quan.
Hai người tại trong bí cảnh dùng ngàn năm linh thảo để luyện chế đan dược, dược tính lưu lại trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hấp thu hết, nguyên thạch mà hai người thu hoạch tại trong bí cảnh cũng rất hữu dụng.
Hành trình bí cảnh lần này xuất hiện Ân Tung và huynh muội Cảnh gia, làm Mộ Thần cảm nhận được thế giới này tàng long ngọa hổ.
Lục Nghiêu cùng Trang Du cũng cho Mộ Thần áp lực rất lớn, Mộ Thần ý thức được, nếu hắn không cố gắng, hắn  sẽ rất dễ dàng bị hai người kia đuổi theo, rồi sau đó sẽ bị làm pháo hôi.
Mộ Thần bế quan một tháng, đem dược tính đang yên lặng trong cơ thể hoàn toàn hấp thu, sáu mươi khối nguyên thạch tìm được trong bí cảnh cũng bị hắn hấp thu hết.
Sau khi bế quan, thực lực Mộ Thần thăng cấp đến tứ tinh võ linh, làm cho Mộ Thần ngoài ý muốn là, thực lực của Diệp Thạch cũng thăng cấp đến tứ tinh võ linh, đuổi theo sát hắn.
“Thạch Đầu, tiến bộ rất nhanh nha!” Mộ Thần đánh giá Diệp Thạch, cười nói.
Diệp Thạch gãi đầu, “Thật?”
Sáu mươi khối nguyên thạch kia không tới vài ngày đã bị hắn hấp thu sạch, sau khi những nguyên thạch đó hết, Diệp Thạch không còn cách nào, đành phải bắt đầu hấp thu nguyên thạch phổ thông. Sau khi dùng qua nguyên thạch phẩm chất cao, Diệp Thạch cảm nhận sâu sắc rằng nguyên thạch phẩm chất thấp có chút không đủ dùng.
“Đúng vậy.” Mộ Thần nói.
Bát cấp tư chất bẩm sinh cùng bát cấp tư chất kích phát sau này quả nhiên là có chênh lệch, nhìn Diệp Thạch, Mộ Thần nhịn không được mà nói thầm.
Xem ra uy nghiêm của bát cấp tư chất chân chính không bị vứt bỏ, mình phải càng cố gắng hơn mới được!
“Hai người các ngươi đều xuất quan?” Hùng Uy chắp tay sau lưng đi tới, nhìn hai người đang bình chân như vại.
“Đúng vậy,sư phụ.” Mộ Thần cung kính nói.
Hùng Uy nhìn hai người, mỉm cười, Mộ Thần và Diệp Thạch mới chỉ mười bốn tuổi, lại đã là tứ tinh võ linh, hai đồ đệ kia của hiệu trưởng, lúc trở thành tứ tinh cũng đã mười tám tuổi.
“Ta chuẩn bị đi một chuyến tới Thiên Tâm thành, hai người các ngươi có muốn đichung không?” Hùng Uy nói.
“Thiên Tâm thành?” Diệp Thạch trừng lớn mắt.
Mộ Thần híp mắt, nghe nói Thiên Tâm thành là một đô thành thương nghiệp, chỉ cần có nguyên thạch, cái gì cũng có thể mua được trong đó.
Thiên Tâm thành không thuộc về bất luận quốc gia nào hết, nơi đó là nơi mà vài thế lực lớn thực lực hùng hậu cùng nhau thành lập, có vài cường giả võ hoàng tọa trấn, nghe nói hết sức lợi hại.
Mộ Thần có chút động tâm, tu vi của hắn đã đến bình cảnh, thuật học cũng như vậy, lúc này mà đóng cửa khổ tu thì tiến bộ cũng sẽ không quá lớn, đi ra ngoài một chút nhìn xem cũng tốt.
“Tiền bối, có phải là ngươi nhìn trúng cái gì không?” Diệp Thạch hỏi.
Hùng Uy gật gật đầu, nói: “Phải. Nghe nói, Thiên Tâm thành có một hồi bán đấu giá, trong lần bán đấu giá này có bán một khối lớn huyền băng ngọc tủy cỡ chậu rửa mặt.”
Nếu hắn có thể đem thứ này thu vào tay, tu vi hẳn là có thể nhanh chóng tăng tới nhị tinh.
Tu vi đến cỡ này như Hùng Uy, muốn tăng tiến là thập phần khó khăn, thời gian mà rất nhiều võ hoàng hao tốn từ nhất tinh vượt đến nhị tinh, có khi phải dùng vài chục năm, thậm chí là trên trăm năm.
Có một cái cơ hội như vậy, Hùng Uy tất nhiên không muốn dễ dàng buông tha.
“Vật kia nhất định rất mắc đi?” Diệp Thạch nói.
Hùng Uy gật đầu, “Đúng, giá bắt đầu là ba triệu.”
Diệp Thạch trừng lớn mắt, giá bắt đầu đã là ba triệu, vậy chắc chắn giá thành giao sẽ không ít!
Diệp Thạch đầy nghi ngờ nhìn Hùng Uy, “Giá bắt đầu là ba triệu, vậy ngươi còn đi xem làm gì! Xem cũng mua không nổi.”
“Ngươi khinh thường ta quá đấy.” Hùng Uy tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thạch.
Diệp Thạch bĩu môi, lời hắn nói chính là sự thật, Hùng Uy vốn rất nghèo!
“Viện trưởng cho ta năm triệu nguyên thạch, chính ta cũng có một chút của cải.” Hùng Uy lấy ra một tấm thẻ nguyên thạch nói.
Diệp Thạch nhìn tấm thẻ trên tay Hùng Uy, ánh mắt ứa ra kim quang, năm triệu, là năm triệu đó! Viện trưởng quả nhiên là thổ hào!
Hùng Uy nhìn ánh mắt Diệp Thạch lập lòe sáng lên, trừng mắt nhìn Diệp Thạch, “Đừng mơ mộng nữa.”
“Tiền bối, ngươi có bao nhiêu của cải?” Diệp Thạch tò mò hỏi.
“Năm trăm vạn.” Hùng Uy ủ rũ nói.
Diệp Thạch: “…”
“Chỉ năm trăm vạn?!” Diệp Thạch đánh giá Hùng Uy, ánh mắt lộ ra mấy phân xem thường.
Hùng Uy nhìn Diệp Thạch sắc mặt, khí giận sôi lên.
“Ngươi đây là đang làm cái biểu tình gì đây!” Hùng Uy tức giận.
“Tiền bối, ngươi chính là võ hoàng đấy, ngươi là một vị võ hoàng mà của cải chỉ có năm trăm vạn.” Diệp Thạch nói thầm.
Võ hoàng thì làm sao? Võ hoàng thì không thể nghèo được sao?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.