Chương trước
Chương sau
Luyện khí viện.
“Viện trưởng, trận đấu lần này ngươi thấy thế nào?” Đôi mắt Phan Hưng Quốc trông mong nhìn Lôi Thành hỏi.
Lôi Thành cười khổ một chút, thấy thế nào ư? Có thể thấy thế nào nữa, đám ngốc học sinh trong học viện kia, không có một người thăng cấp thành tam cấp luyện khí sư, cho dù hắn sốt ruột thế nào, cũng là chuyện vô bổ a!
Minh Nguyệt học viện thế tới ào ạt, luyện khí viện bọn họ nếu như một trận đều thắng không được, vậy học viện liền bị tổn thất sáu danh ngạch a!
“Mấy viện khác tính thế nào?” Lôi Thành hỏi phó viện trưởng Phan Hưng Quốc.
“Nghe nói, đan viện, phù viện, trận pháp viện đều tới minh văn viện mượn người.” Phan Hưng Quốc đáp.
Lôi Thành nhíu mày không hiểu: “Tới minh văn viện mượn người? Đan viện và phù viện thì có thể lý giải, trận pháp viện đi làm cái gì?”
Phan Hưng Quốc nhún vai, nói: “Hách viện trưởng đại khái là không còn cách nào, bị bức tới bất đắc dĩ mới nghĩ đến tìm Mộ Thần, nhưng mà, Mộ Thần nếu thật sự muốn đại biểu trận pháp viện dự thi, thì còn cần phải thông qua khảo hạch của trận pháp viện.”
Lôi Thành khẽ thở dài, nói: “Đáng tiếc không có lời đồn nói Mộ Thần biết luyện khí.” Nếu không mà nói, hắn cũng nguyện ý đi theo náo nhiệt.
Mộ Thần người này, học luyện đan, học phù chú, học minh văn, thậm chí có khả năng đã học trận pháp, tại sao lại không học luyện khí đâu, luyện khí là chức nghiệp có tiền đồ cỡ nào a!
“Mộ Thần hỗn đản này, tại sao lại không có hứng thú với luyện khí chứ, phải biết đệ tử luyện khí viện chúng ta, một đám thân cường thể kiện, vạm vỡ, không biết được bao nhiêu nữ hài tử hoan nghênh đâu.” Lôi Thành không vui lẩm bẩm.
Phan Hưng Quốc cúi đầu, âm thầm nghĩ: Kỳ thật, hiện tại nữ hài tử đều thích tiểu bạch kiểm, những đệ tử cao lớn thô kệch, cả ngày một thân mồ hôi của viện bọn họ, cũng không có được bao nhiêu hoan nghênh.
… …
“Diệp sư đệ.” Tân Như Ca đang đứng bên cạnh luyện võ đài, hướng Diệp Thạch gọi một tiếng.
Diệp Thạch nhìn thấy Tân Như Ca, lập tức lộ ra một nụ cười, “Sư tỷ, ngươi đã đến rồi?”
Tân Như Ca cười cười với Diệp Thạch, tiểu sư đệ này của mình, càng ngày càng giống như châu tròn ngọc sáng.
Tiểu sư đệ bây giờ đã phát đạt, ăn đồ ăn, đều là trực tiếp đặt hàng từ Thiên Hương lâu, rộng rãi muốn chết.
Nghe nói, đồ ăn của Thiên Hương lâu, ăn không chỉ có thể tăng lên thực lực, còn có thể mỹ dung dưỡng nhan, nhìn tiểu sư đệ nhà mình, gần đây càng ngày càng trắng nộn, lời đồn đồ ăn Thiên Hương lâu có thể mỹ dung dưỡng nhan hẳn là sự thật, đáng tiếc, cho dù là thật, mình cũng ăn không nổi, có một vị hôn phu biết kiếm tiền, thật sự là làm cho người khác không ghen tị cũng không được a!
“Tiểu sư đệ, nghe nói, ngươi gần đây tu luyện rất khắc khổ?” Diệp Thạch đã thăng cấp cửu tinh võ sư, đuổi kịp bước đi của Mộ Thần.
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Sư phụ nói, người Hoa Lan đế quốc muốn tới tìm đánh, đến lúc đó, ta sẽ lên đài đánh nhau.”
Tân Như Ca: “…”
Người Fred đế quốc muốn tới, kích thích ý chí chiến đấu của rất nhiều đệ tử trong học viện, nhìn trình độ coi trọng của cao tầng học viện đối với những người này liền biết, người tới không đơn giản!
Tân Như Ca thấy tay Diệp Thạch, nhíu mày hỏi: “Ngươi bị thương?”
Diệp Thạch không để bụng cười cười, nói: “Không có việc gì.”
Tân sinh đệ tử không có nhiều người là đối thủ của hắn, cũng may đệ tử cao cấp trong học viện vẫn có, Diệp Thạch gần đây thường xuyên đi tìm vài người chiến đấu cuồng trong học viện khiêu chiến, đánh đến hưng phấn, bị thương là chuyện khó tránh khỏi.
Tân Như Ca nhìn Diệp Thạch, hơi hơi híp mắt, đệ tử giống Diệp Thạch vừa có thiên phú, lại có thể chịu bỏ công sức rèn luyện, còn ham thích thực chiến, rất ít a!
“Sư tỷ, khi nào người Hoa Lan đế quốc đến?” Diệp Thạch hỏi.
“Khoảng mười ngày nữa.” Tân Như Ca thản nhiên nói.
Diệp Thạch múa may cây roi trên tay một chút, lộ ra một hàm răng trắng sáng, đầy hưng phấn nói: “Đến lúc đó, ta muốn cho bọn họ biết lợi hại.”
Nhìn bộ dáng Diệp Thạch hưng trí bừng bừng, sắc mặt Tân Như Ca có chút ảm đạm.
Fred đế quốc lai giả bất thiện, lần này danh ngạch vào bí cảnh còn không biết bị đoạt bao nhiêu..
… …
Mộ Thần lăng lăng nhìn Hạ Thanh Nghiên, hỏi: “Viện trưởng, ngươi muốn ta tham gia trận đấu võ viện, đan viện, phù viện, minh văn viện còn có trận pháp viện?”
Hạ Thanh Nghiên thật đúng là coi trọng hắn, tổng cộng mới có sáu trận đấu, một mình hắn liền muốn tham gia năm hạng?
Hạ Thanh Nghiên gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Người giỏi phải làm nhiều, nhân tài học viện rất thưa thớt, chỉ có thể để cho ngươi xuất mã.”
Mộ Thần cười khổ nói: “Viện trưởng, hình như là ngươi coi trọng ta hơi nhiều rồi, hơn nữa, trận pháp viện vì sao lại tìm tới ta…” Chuyện hắn biết trận pháp, hẳn là chỉ có rất ít người biết mới đúng.
“Trận pháp viện bên kia không có nhân tài gì, lại nghe nói ngươi biết trận pháp thuật, mới có thể tới tìm ngươi, tên Hách Đồ kia hẳn là cũng là bị bức tới nóng nảy, bất quá, ngươi nếu muốn tham gia trận đấu bên trận pháp viện, còn phải thông qua khảo hạch của trận pháp viện kia.” Hạ Thanh Nghiên nói.
Mộ Thần híp mắt, khóe miệng nổi lên một tia lương lương tươi cười, còn phải thông qua khảo hạch? Hắn nào có nhiều thời gian như vậy, “Viện trưởng thay ta từ chối đi.”
Hạ Thanh Nghiên nhíu mày nhìn Mộ Thần, nghiêm túc nói: “Mộ Thần, cùng Minh Nguyệt học viện tỷ thí có quan hệ trực tiếp đến nhân số học viện chúng ta có thể đi vào Lạc U bí cảnh, mà nhân số có thể đi vào Lạc U bí cảnh rất có thể ảnh hưởng trực tiếp tới tiền đồ của quốc gia, nếu như ngươi có thực lực, ta không hy vọng ngươi che giấu, phải lấy đại cục làm trọng.”
Mộ Thần cười cười, ngại ngùng nói: “Viện trưởng, ta tiếp xúc với trận pháp thuật không nhiều lắm, cố gắng lên sân khấu cũng chỉ là tự rước lấy nhục, không phải ta không nguyện ý vì học viện xuất lực, mà là năng lực có hạn.” Đại cục? Thứ gọi là đại cục này, có thể cùng hắn có bao nhiêu quan hệ?
Hạ Thanh Nghiên khẽ thở dài, nói: “Được rồi, ngươi không tham gia trận đấu trận pháp viện cũng được, bất quá, các trận đấu còn lại, ngươi phải thắng, không cho thua.”
Mộ Thần bất đắc dĩ nói: “Viện trưởng, ngươi quá đề cao ta rồi, học viện đối phương chính là có tứ cấp minh văn sư, còn có hai võ linh a.”
“Ta biết, viện trưởng tính chọn dùng sách lược điền kỵ đua ngựa, phần thắng trận đấu không lớn thì trực tiếp buông tha, ngươi sẽ không cần đối đầu cùng tứ cấp minh văn sư kia, ngươi chỉ cần thắng tam cấp minh văn sư của học viện đối phương là được.” Hạ Thanh Nghiên khẽ thở dài nói.
Mộ Thần gật gật đầu, nói: “Ta hiểu.”
“Trách nhiệm của ngươi rất trọng đại, mấy ngày này không cần vội vàng kiếm nguyên thạch, nên hảo hảo tu luyện và nghiên cứu học thuật đi.” Hạ Thanh Nghiên nói.
Mộ Thần gật đầu, đáp lời: “Ta minh bạch.”
… …
Trận pháp viện.
“Hạ Thanh Nghiên từ chối bên chúng ta?” Hách Đồ nhíu mày hỏi.
Địch Hàn gật đầu, nói: “Đúng vậy! Hạ Thanh Nghiên nói, Mộ Thần nghiên cứu trận pháp thuật không nhiều lắm, không đủ để xuất chiến.”
Hách Đồ nhíu mày, nói: “Nghiên cứu không nhiều lắm sao? Ta nghe nói trận pháp thuật của Mộ Thần rất lợi hại a! Nha đầu chết tiệt kia, sẽ không phải là tàng tư đi.”
Địch Hàn lắc đầu, nói: “Tại trên loại sự tình này, Hạ Thanh Nghiên hẳn là sẽ không tàng tư.” Việc này liên quan đến ba cái danh ngạch tiến vào bí cảnh, Hạ Thanh Nghiên sẽ không làm ẩu.
Hách Đồ nhẹ hít một hơi, nói: “Xem ra, cầu người không bằng cầu mình, từ trong học viện tìm vài người trận pháp thuật cường một ít để trọng điểm bồi dưỡng đi.”
“Viện trưởng, những người đó cùng Minh Nguyệt học viện kém nhiều lắm.” Địch Hàn nhíu mày nói.
Hách Đồ bất đắc dĩ nói: “Không có nhân tài, ta cũng không thể biến một người ra cho ngươi a!”
… …
Trang Du dựa vào Lam Nhược Phong, ngồi trên lan can cao cao, cùng Lam Nhược Phong thưởng thức cảnh đêm.
Dưới bầu trời đêm, Trang Du xinh đẹp như họa, nhiếp đi hồn phách người khác.
“Nhược Phong, nghe nói người Minh Nguyệt học viện chuẩn bị tới đây, đến lúc đó, ngươi sẽ đại biểu đan viện xuất chiến sao?” Trang Du nghiêng đầu, hỏi Lam Nhược Phong.
Lam Nhược Phong gật đầu, sắc mặt nghiêm túc nói: “Đúng vậy!”
“Ngươi có nắm chắc không?” Trang Du vụt sáng ánh mắt hỏi.
Lam Nhược Phong gật đầu nói: “Đương nhiên.”
“Nghe nói Mộ Thần cũng sẽ tham gia trận đấu đan dược.” Trang Du nhăn chặt mày nói.
Lam Nhược Phong dừng một chút, gật đầu: “Đúng.”
Mộ Thần chẳng những phải tham gia trận đấu đan viện, còn đồng thời sẽ tham gia trận đấu võ viện, minh văn viện, phù viện, nghe nói, vốn là trận pháp viện cũng có ý để Mộ Thần xuất chiến, bất quá hình như bị Hạ Thanh Nghiên từ chối.
Học viện cao tầng, ký thác kỳ vọng rất cao đối với Mộ Thần. Đan viện viện trưởng tín nhiệm Mộ Thần hơn xa hắn, Lam Nhược Phong siết chặt tay, trận đấu này, hắn chỉ có thể thắng, không thể thua.
“Nghe nói, bên trong Minh Nguyệt học viện có một đệ tử mười lăm tuổi đã lànhị tinh võ linh, còn là một tứ cấp minh văn sư, thật sự là lợi hại a!” Trang Du thì thào cảm thán.
Trong con ngươi Lam Nhược Phong hiện lên một tia ghen tị, trên đời này cư nhiên có nhiều thiên tài như vậy, đã có một Mộ Thần, lại nhiều thêm một Lục Nghiêu, “Đúng vậy! Nếu Mộ Thần gặp gỡ hắn, sợ là muốn đau đầu.”
Trang Du lo lắng lo lắng nhíu mày, nói: “Nếu Mộ Thần đối đầu với người này, sợ là phần thắng không lớn.”
Lam Nhược Phong gật gật đầu: “Đúng vậy!”
… …
“Còn có chín ngày mới có thể đến Thánh Tinh học viện a! Vẫn luôn tại phía trên Vân điểu, ta đều muốn hôn mê rồi.” Liễu Tuyết Yên híp mắt, buồn bực nói.
“Đúng đúng, đến Hoàng đô Huyền Phong đế quốc là có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, bất quá, Huyền Phong đế quốc thật đúng là hoang vắng a, linh khí sơn cũngkhông có nhìn thấy bao nhiêu toà, so với Fred đế quốc chúng ta kém xa lắc.” Đồng Dao Dao bĩu môi nói.
Tiết Khải Kỳ cười cười, nói: “Cho nên, Huyền Phong đế quốc bất quá chỉ là một cái tiểu quốc, làm sao có thể cùng Fred đế quốc chúng ta so sánh a!”
“Nói cũng đúng, Thánh Tinh học viện là cao nhất trong đám học viện Huyền Phong đế quốc, nhưng ta nghe nói, học viện kia chuyên môn xuất ra giá áo túi cơm.”
“Viện trưởng tựa hồ an bài cho chúng ta cùng đệ tử Thánh Tinh học viện tỷ thí, những người đó làm sao có thể là đối thủ của học viện chúng ta.”
“Ta nghe nói, viện trưởng cùng Thánh Tinh học viện viện trưởng nói rõ điều kiện rồi, đem hai mươi người ra tỷ thí, thắng một trận, được ba cái danh ngạch.”
“Lấy năng lực của học viện chúng ta, Thánh Tinh học viện đã xác định là toàn quân bị diệt rồi.”
“Còn không phải sao, lão viện trưởng của Thánh Tinh học viện kia cũng thật là, trực tiếp cho chúng ta sáu mươi cái danh ngạch thì tốt rồi, cần gì phải làm cho bọn họ tự rước lấy nhục.”
“Ừ đúng, ta nghe nói, Thánh Tinh học viện phù viện, trận pháp viện, luyện khí viện đều không có tam cấp thuật sư dưới hai mươi tuổi, chỉ có điểm trình độ ấy, làm saocó thể cùng viện chúng ta so sánh a!”
“Sư tử vồ thỏ, cũng phải dùng hết toàn lực, Thánh Tinh học viện vẫn là gia hỏa có chút khó giải quyết, các ngươi đừng phớt lờ.” Một nam tử trung niên thân mặc hắc y, sắc mặt lãnh khốc đi ra nói.
Nhìn thấy nam tử đi ra, vài đệ tử đang phấn chấn, lập tức thu liễm lại.
“Chào hiệu trưởng.” Vài đệ tử cung kính nói.
Đôi mắt Vô Sát tại trên đám người Lục Nghiêu xẹt qua, “Lúc tỷ thí cùng Thánh Tinh học viện, các ngươi ít nhất phải thắngnăm trận, hiểu chưa?”
“Viện trưởng yên tâm chuyện bên Thánh Tinh học viện, chúng ta đấu với bọn họ một hồi liền thắng được.” Liễu Tuyết Yên tràn đầy tin tưởng nói.
Không Sát lạnh lùng liếc mắt nhìn Liễu Tuyết Yên một cái, nói: “Không nên phớt lờ, Thánh Tinh học viện không là dễ đối phó như trong tưởng tượng của các ngươi đâu.”
Vài đệ tử hai mặt nhìn nhau, sắc mặt khác nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.