Chương trước
Chương sau
“Sư phụ, Tân sư tỷ nói hai lão viện trưởng của đan viện cùng phù viện đều đến tìm qua ngươi?” Diệp Thạch híp mắt, đôi mắt có chút sắc bén nhìn Kinh Sí Diễm hỏi.
Kinh Sí Diễm thản nhiên nằm trên võng, lười biếng nói: “Đúng vậy! Hai người đều đã tới đây.”
Mệt hai người này vẫn là viện trưởng của đan viện cùng phù viện, tới thời điểm này lại dấu đầu lộ đuôi, lén lén lút lút, thật sự là làm người trơ trẽn a!
“Sư tỷ nói ngươi thu rất nhiều lễ vật của bọn họ?” Diệp Thạch hoài nghi nhìn Kinh Sí Diễm nói.
Kinh Sí Diễm thản nhiên cười với Diệp Thạch, nói: “Sư phụ ngươi mềm lòng, luôn rất khó cự tuyệt ý tốt ý tốt của người khác, huống chi đó là một số lớn nguyên thạch a! Thật sự rất khó cự tuyệt, đồ vật đưa lên tới cửa, không lấy cũng uổng, đan viện cùng phù viện đều rất giàu, lấy của bọn họ một chút đồ vật cũng không coi là cái gì.”
Có trời mới biết, Thánh Tinh học viện cho tiền lương quá thấp, tiền trong tay hắn còn không dư dả bằng đồ đệ của hắn.
“Sư phụ, ngươi không có nói gì đi?” Diệp Thạch nhíu mày hỏi.
Kinh Sí Diễm trừng mắt nhìn Diệp Thạch một cái, tức giận hừ một tiếng: “Hừ, ngươi yên tâm, ta sẽ không tiết lộ tính toán thật sự của Mộ Thần nhà ngươi, bất quá ta cũng không có nói láo, ngươi hẳn là biết, ta không am hiểu nói dối.”
Diệp Thạch gật gật đầu.
Kinh Sí Diễm chắp tay, đan viện cùng phù viện hai lão này đều đem đối phương trở thành tử địch, không biết Mộ Thần người này đánh chủ ý là minh văn viện, hắn thật sự là không kịp đợi, muốn nhìn biểu tình của đan dược, phù viện hai lão già khi biết Mộ Thần lựa chọn minh văn viện.
Lại nói tiếp, minh văn viện viện trưởng Hạ Thanh Nghiên cùng phó viện trưởng Hạ Thanh Lệ là một đôi hoa tỷ muội, cũng không biết Mộ Thần lựa chọn minh văn viện, đến tột cùng là đánh chủ ý gì.
“Thạch Đầu, Mộ Thần không tính bán kết cấu của Viêm Hỏa Phù hả?” Kinh Sí Diễm chán chết hỏi.
Diệp Thạch lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không tính bán. Mộ Thần nói, đó là một con gà đẻ trứng, hắn không tính mổ gà lấy trứng.”
Kinh Sí Diễm có chút ngoài ý muốn nói: “Hắn đã mổ gà lấy trứng mấy lần.” Lúc trước mưa thuận gió hoà phù cùng Thú Linh Đan hắn đã đều bán.
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đó là bởi vì lúc trước gà đẻ ra tương đối khó khăn, hơn nữa, Mộ Thần lúc trước nghèo quá, cấp bách cần nguyên thạch, hiện tại trong tay Mộ Thần coi như dư dả, hơn nữa, Mộ Thần nói Viêm Hỏa Phù này là một con gà đẻ trứng tương đối tốt, làm thịt rất đáng tiếc.”
Kinh Sí Diễm mị mắt, nói: “Một mình hắn mà muốn bảo trụ Viêm Hỏa Phù, sợ là không quá dễ dàng a!”
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, cho nên hắn muốn giao quyền bán Viêm Hỏa Phù cho sư phụ ngươi, bán được nguyên thạch thì chia ba bảy.”
“Ta bảy các ngươi ba sao?” Kinh Sí Diễm nhướng mày, có chút trêu tức hỏi.
Diệp Thạch lắc lắc đầu, bất mãn trừng Kinh Sí Diễm nói: “Sư phụ, ngươi rất tham, chúng ta bảy, ngươi ba.”
Kinh Sí Diễm: “…”
“Mộ Thần nói như vậy?” Kinh Sí Diễm nhướng mày nhìn Diệp Thạch hỏi, ánh mắt lộ ra vài phần ý tứ đã nhìn thấu hết thảy.
Diệp Thạch xấu hổ cười cười, ủ rũ nói: “Mộ Thần nói năm năm.”
Kinh Sí Diễm ném cái xem thường, liền biết đồ đệ này của mình không thành thật, chỉ biết vươn tay hướng qua Mộ Thần bên kia.
“Sư phụ, chúng ta có hai người đó.” Diệp Thạch nhìn Kinh Sí Diễm, vươn ra hai ngón tay nói.
Kinh Sí Diễm liếc mắt xem thường, Diệp Thạch còn dám nói cái này, nếu Diệp Thạch cùng Mộ Thần chiếm bảy thành mà nói, chia đều thì một đầu người được ba thành, vẫn là nhiều hơn so với mình, nói giỡn sao, hắn tốt xấu gì cũng là một võ vương a! Có giá rẻ như vậy sao?
Kinh Sí Diễm tức giận nói: “Tuổi của hai người các ngươi cộng vào còn không bằng một nửa của ta đâu, cũng dám công phu sư tử ngoạm như vậy.”
Diệp Thạch buồn bực không lên tiếng đứng ở một bên, ánh mắt lộ ra vài phần không cho là đúng.
“Được rồi, ta cho ngươi mặt mũi, bốn sáu, ta bốn, các ngươi sáu.” Kinh Sí Diễm nhìn Diệp Thạch nói. Mộ Thần nói năm năm, hắn nhường một thành, xem như cho Diệp Thạch mặt mũi.
Diệp Thạch gật đầu, có chút không cam lòng nói: “Cũng được đi.”
“Đồ đệ, ngươi đừng có trưng ra một bộ bị thiệt thòi, ngươi kiếm được lớn rồi đó biết không?” Kinh Sí Diễm nhìn Diệp Thạch, bất đắc dĩ ném cái xem thường, Mộ Thần đúng là có tài hoa, nhưng mà hắn không có hậu trường, nếu hắn không tìm được núi dựa, vậy Viêm Hỏa Phù kia, hắn không có khả năng giữ được.
“Sư phụ, ngươi mới kiếm lớn.” Diệp Thạch tức giận nói.
“Được rồi, đây là hai bên đều kiếm lớn.” Kinh Sí Diễm gật đầu nói.
Kinh Sí Diễm thực lực tuy mạnh, nhưng mà không có tinh thông nghề nào, bình thường tu luyện tiêu dùng lại lớn, cho nên rất cần tiền.
Kinh Sí Diễm nguyên bản nghĩ Mộ Thần thực biết kiếm tiền, kiếm tiền phần lớn lại đưa cho đồ đệ nhà mình quản, có lẽ đồ đệ nhà mình rất nhanh liền sẽ trở nên giàu hơn so với mình, nói không chừng về sau mình sẽ lưu lạc đến mức hướng đồ đệ vay tiền, không nghĩ tới, Mộ Thần tiểu tử này còn rất hiểu chuyện.
… …
Rất nhanh, ngày chuyển viện đúng hạn tới, tất cả đệ tử được triệu tập đến quảng trường.
Trong loa truyền ra âm thanh, tân sinh muốn chuyển viện cần đi điền đơn.
Tống Thừa nhìn thấy Mộ Thần từ trong đám người đi ra, gấp tới mức giơ chân, Tống Thừa vừa định động, đã bị Lộ Hàn kéo lại.
“Tống huynh, nguyện đánh cuộc thì nguyện chịu thua, bộ dạng ngươi như vậy không được a!” Lộ Hàn gắt gao giam trụ Tống Thừa, vẻ mặt tươi cười nói.
“Ngươi buông! Ngươi cái đồ không biết xấu hổ, ngươi nhất định là đã âm thầm làm cái gì đó!” Tống Thừa tức đến khó thở nói.
Lộ Hàn bất đắc dĩ thở dài, thần tình tiếc nuối nhìn Tống Thừa, nói: “Tống huynh, cái này là ngươi oan uổng ta rồi, ta cái gì cũng đều không có làm, hết thảy đều là Mộ Thần tự chọn, Tống huynh, ngươi hẳn là đã minh bạch, mị lực của đan thuật so với phù thuật lớn rất nhiều.”
“Thúi lắm!” Tống Thừa tức giận nói.
Tống Thừa đen mặt, đôi mắt hướng phía Kinh Sí Diễm nhìn qua, Kinh Sí Diễm cái hỗn đản chết tiệt này, cái kẻ lừa đảo vô sỉ này, thu lễ vật của hắn lại tính kế hắn.
Kinh Sí Diễm bị Tống Thừa đỏ mắt nhìn chằm chằm, không khỏi có chút chột dạ, lại bị ánh mắt tràn đầy cảm kích của Lộ Hàn nhìn, thì càng chột dạ.
“Sư phụ, ánh mắt của Tống viện trưởng giống như là muốn giết người.” Diệp Thạch đứng ở bên người Kinh Sí Diễm, vui sướng khi người gặp họa nói.
Kinh Sí Diễm không để bụng cười cười, nói: “Cây ngay không sợ chết đứng, ta cũng không có nói láo, là hắn tự mình suy xét không chu toàn, có thể trách ai.”
“Sư phụ, ánh mắt của Lộ Hàn viện trưởng nhìn ngươi rất ôn hòa a.” Diệp Thạch nghiêng đầu nói.
Kinh Sí Diễm nhẹ hít một hơi, lắc lắc đầu, nói: “Rất nhanh, ánh mắt của hắn sẽ so với Tống Thừa càng hung ác.”
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Nói không sai.” Sư phụ, ngươi chuẩn bị xong đời.
… …
Sau khi Mộ Thần điền đơn, liền thối lui đến một bên.
Nhìn thấy Mộ Thần đã điền đơn hoàn tất, Lộ Hàn mới buông Tống Thừa ra.
“Tống viện trưởng, nguyện đánh cuộc nguyện chịu thua, ngươi hẳn là minh bạch dưa hái xanh không ngọt, chúng ta nên tôn trọng ý nguyện của học sinh.” Lộ Hàn thâm sâu nói với Tống Thừa.
Tống Thừa nghiến răng nghiến lợi nhìn Lộ Hàn, tức giận nói: “Chúng ta chờ xem.”
“Thế nào, tìm được đơn của Mộ Thần chưa?” Lộ Hàn đi đến bên Diêm Võ hỏi.
Diêm võ cau mày, bất đắc dĩ nói: “Tìm rồi, nhưng mà không có hắn.”
Lộ Hàn nhăn mày, có chút nôn nóng nói: “Làm sao có thể không có hắn? Hắn đã điền đơn rồi mà.”
“Không biết nữa! Ta đã tìm hai lần rồi mà không có tìm được.” Sắc mặt Diêm võ cũng không tốt lắm.
Tống Thừa không biết thời điểm nào, đứng bên người Lộ Hàn, đầy châm chọc nói: “Không có của Mộ Thần sao? Đan viện các ngươi có phải lại sai chỗ nào, đem đơn của Mộ Thần đưa tới viện khác?”
Lộ Hàn đen mặt, tức giận trừng mắt nhìn Tống Thừa một cái, nói với vài người trong đan viện: “Không có sao? Lại hảo hảo tìm xem a!”
Diêm Võ bất đắc dĩ nói: “Thật không có.”
Tống Thừa nở nụ cười, “Ai nha, đan viện các ngươi làm việc thật tốt a! Làm quá tốt!” Tống Thừa vui sướng khi người gặp họa nói.
Lộ Hàn cau mày, trong lòng không khỏi có chút do dự, sẽ không phải là thật sự lại có người tại trên đơn xin này động tay chân đi, hoặc là, lần này Mộ Thần tự mình điền sai?
… …
“Tìm được.” Hạ Thanh Lệ lấy ra một tờ đơn nói.
Hạ Thanh Nghiên bước lên, nói: “Không sai, thật đúng là hắn.”
Hai người tuy rằng đã sớm đoán được Mộ Thần sẽ chọn minh văn viện, nhưng mà lúc thật sự nhìn thấy tờ đơn của Mộ Thần, vẫn là nhịn không được mà ngạc nhiên.
Cho tới bây giờ, không có một tân sinh tam cấp đan sư, lại chọn minh văn viện.
Cho tới bây giờ, không có một tân sinh tam cấp phù sư, lại chọn minh văn viện.
Đương nhiên, cũng không có một người là tam cấp đan sư và phù sư, lại chọn minh văn viện.
“Ơ, đơn của Mộ Thần.” Một đạo sư bên người Hạ Thanh Nghiên nhịn không được kêu lên.
Sắc mặt Hạ Thanh Nghiên biến đổi mãnh liệt, đạo sư kia vừa thốt lên xong, ánh mắt mọi người chung quanh đều chuyển lại đây.
Hạ Thanh Nghiên hận không thể xé rách miệng của tên đạo sư kia, đạo sư kia tựa hồ cũng ý thức được mình đã gây họa, vội vàng bụm miệng, nhưng mà hiển nhiên đã có chút chậm.
… …
Lộ Hàn vội vã hướng phía Hạ Thanh Nghiên đi tới, “Đơn của Mộ Thần đâu.”
Hạ Thanh Nghiên đứng lên, dù giận vẫn ung dung nhìn Lộ Hàn, nói: “Ở chỗ ta!”
“Nhanh đưa cho ta a!” Lộ Hàn vội vàng nói.
Hạ Thanh Nghiên nhíu mày, nói: “Đưa cho ngươi?Vì sao lại đưa cho ngươi?”
“Các ngươi lấy sai, đương nhiên là phải trả cho ta.” Lộ Hàn đương nhiên nói.
Hạ Thanh Nghiên không cho là đúng, nói: “Lộ viện trưởng, ngươi lầm rồi, chúng ta cũng không có sơ ý giống phù viện các ngươi, đơn của học sinh cũng có thể tính sai, trong đơn của Mộ Thần ghi chính là minh văn viện chúng ta.”
“Hắn là một tam cấp luyện dược sư, như thế nào lại xin vào minh văn viện?” Lộ Hàn không hiểu mà hỏi.
Hạ Thanh Nghiên thản nhiên cười cười, nói: “Cái đó ai mà biết được, ta nghĩ hắn là phát hiện mị lực của minh văn, cho nên xin vào minh văn viện chúng ta a.”
Lộ Hàn vươn tay, muốn đoạt đi tờ đơn trên tay Hạ Thanh Nghiên, Hạ Thanh Nghiên trước Lộ Hàn một bước né tránh được.
“Lộ viện trưởng, ngươi nhìn rõ ràng đi, Mộ Thần hắn xác thật là xin vào minh văn viện chúng ta, dưa hái xanh không ngọt, Mộ Thần không có hứng thú đối với luyện đan, ngươi tốt nhất không nênlàm người ta khó khăn.” Hạ Thanh Nghiên cầm đơn trong tay, nhẹ nhàng nói.
Tống Thừa đứng bên người Lộ Hàn, tâm tình không khỏi có chút cổ quái, thế sự đổi thay a! Lộ Hàn mới vừa rồi còn nói cái gì dưa hái xanh không ngọt, nhanh như vậy Hạ Thanh Nghiên liền thay mình trả lại lời nói cho người này.
Lộ Hàn nhìn hai chữ minh văn chói mắt trên đơn xin, nhịn không được cắn chặt răng.
Lộ Hàn mãnh liệt hướng phía Kinh Sí Diễm nhìn qua, chết tiệt, hắn lúc trước cư nhiên lại cảm kích người này.
Kinh Sí Diễm ôm hai tay, vẻ mặt vô tội.
Lộ Hàn đột nhiên minh bạch cái gì, chết tiệt, Kinh Sí Diễm đã sớm biết. Người này chỉ nói Mộ Thần sẽ không ở lại phù viện, lại chưa nói Mộ Thần sẽ chọn đan viện, chính mình đã bị Kinh Sí Diễm người này lừa.
Lộ Hàn hướng phía Tống Thừa nhìn qua, người bị lừa tựa hồ không chỉ có một mình mình a!
Kinh Sí Diễm tên hỗn đản này, hắn hẳn là dùng đồng dạng thủ đoạn, cũng lừa Tống Thừa.
… …
Kinh Sí Diễm ôm hai tay, nhìn một màn này, khóe miệng mở nụ cười thản nhiên, “Lộ Hàn người này mặt đều xanh, rất ít khinhìn thấy hắn không bình tĩnh như vậy a!”
Diệp Thạch lắc lắc đầu, nói: “Sư phụ, ngươi đã bị rất nhiều người ghi hận.”
“Có biện pháp nào đâu, chậc, thiên tài vẫn luôn dễ làm cho người khác ghi hận a.” Kinh Sí Diễm ngửa đầu lên trời cảm thán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.