Tại quán cơm trong Thánh Tinh học viện. “Đã qua hơn hai mươi ngày, Mộ Thần cùng Diệp Thạch, không sai biệt lắm sắp được thả ra đi.” Tạ Đan Yên nói. Trình Uyển Bạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Hiện tại bên ngoài thật nhiều ngườiđang chờ hắn ra a.” “Tiểu tử này cũng thật là, ở bên trong cấm túc, còn có thể nháo ra động tĩnh lớn như vậy.” Tạ Đan Yên bĩu môi nói. Mấy ngày này, ông nội vẫn luôn truyền tin vào, hỏi nàng về chuyện của Mộ Thần, Tạ Đan Yên bị hỏi phiền không chịu được. “Diệp Dung đến.” Trình Uyển Bạch hướng phía cửa nhìn qua. Tạ Đan Yên nâng cằm, hưng trí nói: “Nha đầu kia thật giỏi a! Bởi vì nàngmà Mộ Thần, Diệp Thạch cùng Trang Du đều bị nhét vào mỏ đá, kết quả, nàng cư nhiên toàn thân trở ra.” Ba người nổi tiếng nhất trong tân sinh, toàn bộ đều bị nhốt, hồng nhan họa thủy a! “Nhìn bộ dáng của nàng, tựa hồ bị người đánh.” Trình Uyển Bạch nói. Tạ Đan Yên nhún vai, “Nàng nhờ Trang Du xuất đầu cho nàng, kết quả thời khắc mấu chốt lại không rên một tiếng, đều chọc giận những hộ hoa sứ giả đó của Trang Du.” Trình Uyển Bạch có chút không cho là đúng mà nói: “Những người ủng hộ đó của Trang Du cũng quá đáng, có bản lĩnh thì tìm hiệu trưởng nói lý a! Khi dễ một nữ hài tử tính cái gì.” “Những hộ hoa sứ giả đó của Trang Du chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, có thể là thứ gì tốtsao, bất quá, ngươi cũng không cần thương hại nha đầu kia, nàng cũng không phải thiện lương gì.” Tạ Đan Yên thản nhiên nói. Trình Uyển Bạch liếc mắt quét Diệp Dung một cái, nói: “Nàng cùng Diệp Thạch, thoạt nhìn một chút cũng không giống a!” “Ừ, không giống.” Tạ Đan Yên nói. “Mộ Thần vừa ra thì liền tới lúc chuyển viện, không biết hắn có chuyển tới đan viện hay không, hình như viện trưởng rất muốn mượn sức Mộ Thần a.” Trình Uyển Bạch nâng cằm nói. Tạ Đan Yên nhún vai, nói: “Gần đây phù viện Tống viện trưởng xuất quan, hắn tựa hồ rất muốn lưu lại Mộ Thần.” … … Sau khi có được tam cấp Viêm Hỏa Phù, Diệp Thạch không có việc gì liền thử đem thái dương tinh hỏa dung nhập vào trong thân thể. Qua ba ngày thời gian, Diệp Thạch dung hợp được năm đoàn thái dương tinh hỏa. “Mộ Thần ngươi xem.” Diệp Thạch giang hai tay, một đoàn viêm hỏa từ lòng bàn tay của Diệp Thạch nhẹ nhàng bay ra. Mộ Thần nhìn ngọn lửa trong lòng bàn tay Diệp Thạch, trong con ngươi hiện lên kinh ngạc, “Cường độ của viêm hỏa tựa hồ không ít, ngươi dung hợp mấy đoàn thái dương tinh hỏa?” “Năm đoàn” Diệp Thạch đắc ý nói. “Không tồi.” Mộ Thần không chút nào keo kiệt mà khích lệ Diệp Thạch. Diệp Thạch đỏ mặt cười, nói: “Cũng không có gì, đúng rồi, ta phát hiện mỗi lần dung nhập một đoàn thái dương tinh hỏa, thực lực của ta liền sẽ nhanh chóng tăng lên một mảng lớn, ta cảm thấy chỉ cần lại hấp thu hai đoàn thái dương tinh hỏa, ta sẽ có thể thăng cấp trở thành ngũ tinhvõ sư.” Mộ Thần gật đầu, nói: “Rấttốt!” Thái dương tinh hỏa rất tốt, trong khoảng thời gian này, Mộ Thần cũng đã thử làm cho thái dương tinh hỏa cùng Thanh Minh Diễm dung hợp, hiện nay tiến độ cũng không tệ lắm, bất quá so với Diệp Thạch lại kém rất nhiều, hắn tại trong vòng 3 ngày chỉ dung hợp được ba đoàn thái dương tinh hỏa. Diệp Thạch cúi đầu, lúc Sư Tử Ngọc giam cầm trụ hắn, cảm giác động cũng không thể động chỉ có thể chờ chết, vẫn luôn xoay quanh trái tim Diệp Thạch. Nhớ tới trường hợp Mộ Thần nhảy lại đây, ôm lấy mình né tránh, một búng máu phun trên người mình, Diệp Thạch đã cảm thấy tim như bị đao cắt. Chờ mình có thực lực, tìm được cơ hội, mình nhất định phải đem Sư Tử Ngọc tên kia xử lý, Diệp Thạch âm thầm hạ quyết tâm. “Chúng ta đi ra đi, đi ra chậm, lão nhân kia lại sẽ mắng chửi người.” Mộ Thần bất đắc dĩ nói. Nhớ tới Hùng Uy, Diệp Thạch lại bất mãn cắn chặt răng, “Được rồi.” “Tiểu tử, thực lực của ngươi hình như tăng lên có chút nhanh a! Ngươi chẳng lẽ lại ăndược?” Hùng Uy từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Thạch một phen hỏi. Diệp Thạch lắc lắc đầu, nói: “Không có a!” “Không ăn dược, vậy tại sao thực lực ngươi lạităng nhanh?” Hùng Uy không cho là đúng, hỏi. “Ta là thiên tài a!” Diệp Thạch có chút đắc ý nói. “Phải không? Ngươi thiên tài như vậy, tảng đá lại nhẹ như thế, sợ là không thích hợp ngươi rồi.” Hùng Uy như có điều suy nghĩ mà nói. Diệp Thạch cắn chặt răng, căm giận đem bất mãn trong lòng nuốt xuống. “Kỳ quái a! Liền tính ngươi là bát cấp tư chất, cũng không nên dưới tình huống không có phụ trợ mà thực lực lại tăng nhanh như vậy a!” Hùng Uy hoang mang thì thầm. Diệp Thạch bĩu môi, không để ý tới Hùng Uy. Diệp Thạch lợi dụng thời gian nghỉ ngơi, lại hấp thu hai đoàn thái dương tinh hỏa, đem thực lực đến cảnh giới ngũ tinh võ sư. Thanh Minh Diễm của Mộ Thần sau khi dung hợp tám đoàn thái dương tinh hỏa, phẩm chất tăng lên một tầng nhỏ, Mộ Thần cũng đi theo đem tu vi tăng lên tới cảnh giới ngũ tinh võ sư. Lúc thái dương tinh hỏa dung nhập thân thể thì có cảm giác rất ấm áp, Diệp Thạch thập phần hưởng thụ loại cảm giác này, chỉ cần có lúc rảnh, liền xuất ra một tờ phù chú hấp thu, cũng may hiệu suất Mộ Thần vẽ ra Viêm Hỏa Phù rất cao, nếu không rất khó chống đỡ tiêu hao của hai người. “Mộ Thần, chúng ta đã ở đây mấy ngày rồi?” Diệp Thạch hỏi. “Hai mươi lăm ngày.” Mộ Thần thản nhiên nói. “Còn có năm ngày a!” Diệp Thạch buồn bực nói. Mộ Thần gật đầu, “Đúng vậy! Muốn ly khai?” Diệp Thạch tựa vào người Mộ Thần, nói: “Ở đây kỳ thật cũng không tồi.” Điều kiện ở mỏ đá tuy rằng gian khổ chút, nhưng mà có Mộ Thần cùng hắn, Diệp Thạch tuyệt không cảm thấy gian nan. “Nhưng màmáu yêu thú đã dùng hết rồi, thức ăn mang tới, cũng không sai biệt lắm gần hết.” Diệp Thạch ôm nhẫn, có chút thất vọng nói. Lúc trước Diệp Thạch cảm thấy nhẫn không gian của mình đã đủ lớn, nhưng mà hiện tại, Diệp Thạch lại không nghĩ như vậy, nếu như nhẫn không gian của mình lại lớn hơn một chút, có thể bỏ vào càng nhiều thức ăn cùng máu yêu thú. Mộ Thần xoa xoa đầu Diệp Thạch, trấn an nói: “Cứ nhịn vài ngày đi, lập tức là có thể ly khai rồi.” Diệp Thạch gật gật đầu, lên tiếng, “Ừm.” “Ngươi nghiên cứu minh văn thuật thế nào rồi?” Diệp Thạch hỏi. Mộ Thần cười cười, nói: “Hẳn là không thành vấn đề.” Diệp Thạch nhăn mày, lo lắng nói: “Mộ Thần, ngươi tính đi minh văn viện, ngươi cũng phải vẽ ra được nhị cấp minh văn mới có thể trúng tuyển.” “Ta biết, Thạch Đầu không tin ta?” Mộ Thần hỏi Diệp Thạch. Diệp Thạch chần chờ nói: “Tin thìcó tin a, chỉ là…” Chỉ là, Mộ Thần đến lúc đó nếu như thất thủ, sẽ thực mất mặt a! … … Thời gian như nước chảy, kỳ hạn một tháng rất nhanh liền tới, nghĩ đến ngày mai có thể rời đi, cho dù phải chuyển tảng đá nặng như ngọn núi nhỏ, tâm tình Diệp Thạch vẫn không tồi. “Tiểu tử, nhìn tâm tình ngươi thực tốt a!” Hùng Uy chán chết đánh giá Diệp Thạch nói. “Không có a!” Diệp Thạch cúi đầu nói. “Khóe miệng đều nứt ra rồi, còn nói tâm tình không tốt, tiểu quỷ, sau khi ra ngoài, thay đổi triệt để, hảo hảo làm người, bằng không, qua không vài ngày, ngươi lại bị bắt vào lại.” Hùng Uy loạng choạng chân nói. Diệp Thạch buồn bực nhíu mày, hắn phải thay đổi cái gì tâm cơ, người tìm tra là Trang Du a! A, đúng rồi, còn có Diệp Dung, nha đầu Diệp Dung chết tiệt kia, thật là có mặt mũi. Trang Du người kia, thật đúng là não tàn, cư nhiên xuất đầu vì Diệp Dung. Kỳ thật Diệp Thạch không biết, Diệp Dung trong khoảng thời gian này, sống một chút đều không tốt. Nguyên bản một ít người không biết quan hệ của Diệp Dung cùng Diệp Thạch kỳ thật rất cương, nhìn tại phân thượng Diệp Dung là muội muội của Diệp Thạch, còn cho nàng vài phần mặt mũi, nhưng mà, Diệp Dung đi theo Trang Du đi tìm Diệp Thạch phiền toái, mọi người liền biết quan hệ của hai người không ra làm sao. Bởi vì Diệp Dung, Diệp Thạch cùng Trang Du đều bị cấm túc, Kinh Sí Diễm cùng Sư Tử Ngọc còn bởi vậy vung tay đánh nhau, làm mồi lửa của chuyện này, Diệp Dung tự nhiên không được người thích. Diệp Dung lúc ấy đi theo Trang Du tìm Diệp Thạch, chính là xuất phát từ nhất thời khó chịu, kế tiếp, tại trong học viện bị tao ngộ lạnh nhạt, làm cho Diệp Dung vẫn luôn sống an nhàn sung sướng cơ hồ hỏng mất. Tình huống của Diệp Dung, Diệp Thạch hoàn toàn không biết gì cả, bất quá liền tính là biết, Diệp Thạch cũng sẽ không thương hại Diệp Dung. “Tiểu tử, ngươi cảm thấy ở mỏ đá thế nào?” Hùng Uy hỏi Mộ Thần. “Không tồi, dương quang thực sáng lạn.” Mộ Thần cười cười nói. Ánh sáng mặt trời ở mỏ đá thực mãnh liệt, ở trong này vẽ tam cấp Viêm Hỏa Phù so với vẽ tại địa phương khác, xác xuất thành công lớn hơn rất nhiều, phẩm chất của phù chú vẽ ra được, cũng so với địa phương khác cao hơn một chút. “Vậy ngươi có hứng thú lưu lại nhiều vài ngày hay không?” Hùng Uy hỏi. “Không có!” Diệp Thạch nhảy ra nói. “Không có hỏi ngươi!” Hùng Uy tức giận trừng Diệp Thạch, nói, “Tiểu tử, ngươi biết không? Có người hy vọng ngươi tại đây lưu nhiều hơn vài ngày.” Hùng Uy quay đầu, vẻ mặt ôn hoà nói với Mộ Thần. Diệp Thạch kích động nói: “Ai a? Đồ đê tiện Sư Tử Ngọc kia sao?” Hùng Uy sửng sốt một chút, cười như không cười đánh giá Diệp Thạch, nói: “Đồ đê tiện? Ta là lần đầu tiên nghe được có người xưng hô Sư Tử Ngọc như vậy, nếu như hắn biết, nhất định sẽ cảm giác rất mới lạ.” Diệp Thạch: “…” “Không phải Sư Tử Ngọc.” Hùng Uy nói. “Không phải Sư Tử Ngọc?Vậy là Lam Nhược Phong?” Diệp Thạch nhăn mày hỏi. “Không phải Sư Tử Ngọc, cũng không phải Lam Nhược Phong.” Hùng Uy quay đầu nhìn Mộ Thần, nói: “Mộ Thần tiểu tử, ngươi có muốn cũng đoán hay không?” “Đối phương hy vọng ta lưu nhiều ba ngày sao?” Mộ Thần thăm dò hỏi. Hùng Uy gật gật đầu, nói: “Không sai.” “Ba ngày? Qua ba ngày, lần chuyển viện liền kết thúc.” Diệp Thạch suy nghĩ nói, “Là người phù viện sao?” “Diệp Thạch tiểu tử, ta coi thường ngươi a! Ngươi còn không có ngốc đến mức không trị được a!” Hùng Uy khích lệ nói. Diệp Thạch sắc mặt cứng ngắc một chút, xú lão đầu này, khen người không thể hảo hảo khen sao? “Phù viện viện trưởng Tống Thừa xuất quan, hắn lo lắng người đan dược đào vách tường, muốn đem ngươi ở lại phù viện.” Hùng Uy nói. Diệp Thạch ném cái xem thường, nói: “Ngươi sẽ không đáp ứng hắn đi?” Hùng Uy ngại ngùng cười, nói: “Người ta ra năm trăm vạn nguyên thạch, nhờ ta lưu vị này của nhà ngươi thêmba ngày! Ta cảm thấy đây là một bút sinh ý rất có lợi.” “Tiền bối, ngươi lànhân vật lớnnhư vậy, hẳn là có nguyên tắc, sẽ không vì năm trăm vạn nguyên thạch mà khom lưng đi.” Diệp Thạch mở to hai mắt nhìn, cấp bách nói. Hùng Uy có chút chần chờ nhìn Diệp Thạch, nói: “Cái này,đây chính là năm trăm vạn a! Không phải là năm mươi vạn, lại càng không phải là năm vạn, mà là năm trăm vạn a! Nhiều nguyên thạch như vậy, đổi thành ngươi, ngươi sẽ không động tâm sao?” Diệp Thạch: “…” Đổi thành mình, mình đương nhiên động tâm, mình rất nghèo a! “Tiền bối, ngươi là cao thủ a! Ngươi cao thủ như thế, còn thiếu năm trăm vạn sao?” Diệp Thạch quái dị kêu lên. Hùng Uy bất đắc dĩ nhìn Diệp Thạch nói: “Không phải tất cả cao thủ đều là người có tiền, thế đạo hiện tại không dễ sống, rất nhiều cao thủ cũng không dư dả.” Năng lực kiếm tiền của Mộ Thần, xa xa vượt qua cấp bậc hắn, nói thật ra, hắn cũng không dám cam đoan. “Cho nên, ngươi đáp ứng?” Diệp Thạch nhíu mày nói. Hùng Uy cười cười với Diệp Thạch, nói: “Ta là muốn đáp ứng đâu, bất quá, không đợi ta đáp ứng, đan viện viện trưởng Lộ Hàn liền tới, sau khi Lộ Hàn cùng Tống Thừa gặp gỡ, liền vung tay đánh nhau.” Hai người đánh tới lúc trời đen kịt, hắn đã bị bỏ lại một bên. Diệp Thạch nhíu mày, nói: “Đánh nhau sao? Vừa lúc, chó cắn chó một miệng lông, nhìn thủ hạ của hai người này là biết, hai người kia, cũng không phải thứ gì tốt.” Hùng Uy: “…” Diệp Thạch vốn là lo lắng Hùng Uy sẽ ngáng chân bọn họ, bất quá thật khó tin, Hùng Uy rất rộng lượng để cho chạy bọn họ đi, Diệp Thạch nhịn không được hoài nghi một chút. Kinh Sí Diễm sớm đã chờ ở bên ngoài, Diệp Thạch nhìn thấy Kinh Sí Diễm, nhịn không được vui sướng một chút. “Sư phụ!” Diệp Thạch vui sướng gọi một tiếng. “Gầy a!” Kinh Sí Diễm nhìn Diệp Thạch nói. Diệp Thạch nhéo nhéo mặt mình, buồn bực nói: “Thực vật trong nhẫn không gian đều ăn sạch, ta đói bụng thiệt nhiều ngày, bụng nhỏ một vòng luôn rồi này.” Kinh Sí Diễm âm thầm ném cái xem thường, hắn chỉ khách sáo một câu, đồ đệ nhà mình còn thật đánh rắn tùy gậy, kỳ thật, tại hắn xem, đồ đệ nhà mình một chút cũng không ốm, còn béo hơn chút. “Chờ có nguyên thạch, ta muốn đổi một cái nhẫn không gian lớn hơn.” Diệp Thạch ôm nhẫn trên tay nói. Tân Như Ca có chút ghen tị nhìn Diệp Thạch một cái, Diệp Thạch người này, cùng Mộ Thần ngốc lâu, cũng học Mộ Thần một dạng phô trương lãng phí, bất quá, Mộ Thần… dưỡng thật tốt. “Đồ đệ, ngươi tấn chức ngũ tinhvõ sư?” Kinh Sí Diễm có chút ngoài ý muốn hỏi. Trong vòng một tháng liền thăng hai cấp, tiến độ này, thật đúng là… “Đúng vậy!” Diệp Thạch nói. “Không tồi.” Kinh Sí Diễm vỗ vai Diệp Thạch nói. “Sư phụ, ngươi xem!” Diệp Thạch giang hai tay, một đoàn thái dương tinh hỏa xuất hiện ở lòng bàn tay Diệp Thạch. Kinh Sí Diễm nhịn không được trừng lớn mắt, “Ngươi dung hợp thái dương tinh hỏa?” Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Nghe được âm thanh hút không khí chung quanh, Kinh Sí Diễm nhịn không được run rẩy khóe miệng một chút. Tuy rằng, phù sư hiệp hội giám định ra kết quả nói, kiểu mới Viêm Hỏa Phù trên lý thuyết có thể lấy ra thái dương tinh hỏa, nhưng mà này chỉ là trên lý thuyết, hiện tại cái lý thuyết này bị chứng thật, người muốn đoạt Mộ Thần càng nhiều. “Nhanh thu hồi.” Kinh Sí Diễm nói. Diệp Thạch nhìn thấy ánh mắt xanh mượt chung quanh, cũng phát giác không ổn, nghe được lời của Kinh Sí Diễm, Diệp Thạch nhanh chóng thu hồi viêm hỏa trên tay. Diệp Thạch có chút câu nệ đứng ở bên cạnh Mộ Thần, nói: “Thật nhiều người đang nhìn chằm chằm ngươi a!” Mộ Thần cười khổ một chút, nói: “Đúng vậy!” Nếu không phải có Kinh Sí Diễm ở bên áp trận, có lẽ, mình sẽ bị mọi người nhào lên, xé thành mảnh nhỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]