“Ngươi nói Trần thiếu muốn gặp ta?” Diệp Thạch cau mày không kiên nhẫn.
“Đúng thế.” Gã sai vặt gật đầu nói.
“Không gặp! Cho rằng ta là con khỉ hay sao mà ai tới đây cũng phải nhìn một cái, cứ muốn đùa giỡn thì đùa giỡn sao?” Diệp Thạch nhíu mày tức giận nói.
“Thạch Đầu, Trần Mạc Nhiên chính là Trần gia thiếu gia đó! Chưởng quầy của chúng ta cũng đắc tội không nổi đâu, ngươi cố gắng đi gặp mặt một lần đi, đừng ném mặt mũi của người ta.” Gã sai vặt nhìn sắc mặt Diệp Thạch khó coi, nhỏ giọng nói.
Diệp Thạch mím môi, y rốt cuộc chỉ là người yếu, lời nhẹ, gặp người nào cũng phải xem sắc mặt, ai cũng không cần cho y mặt mũi.
Trần Đạt nói với Diệp Thạch, “Thạch Đầu, con ra gặp một chút đi, đừng đắc tội người ta.”
Trần Đạt cũng rất nghẹn khuất, chỉ là bọn hắn vừa mới đến, lại không rõ thái độ của Mộ gia, không nên đắc tội bọn địa đầu xà ở Mặc Thành.
Diệp Thạch cắn môi, không cam lòng nói: “Được rồi.”
Trần Mạc Nhiên gọi một bàn đồ ăn, bày ra khuôn mặt tươi cười ngồi bên cạnh Trang Du.
Diệp Thạch nhìn bộ dáng nịnh nọt của Trần Mạc Nhiên, không khỏi khinh thường trong lòng.
“Ngươi tìm ta?” Diệp Thạch thản nhiên hỏi Trần Mạc Nhiên.
Trần Mạc Nhiên sửng sốt một chút, lập tức từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Thạch một phen, ngữ khí cổ quái hỏi: “Ngươi chính là Diệp Thạch?”
Diệp Thạch gật đầu, “Đúng vậy.”
Sắc mặt Trần Mạc Nhiên trở nên cổ quái, hỏi: “Ngươi có quan hệ gì với Mộ Thần?”
Cái dạng thái độ thẩm vấn phạm nhân kia của Trần Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-phao-hoi-nam-xung/1337111/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.