Diệp Thạch căm giận đi vào sau bếp, Trần Đạt nhìn bộ dáng vừa phẫn nộ vừa ủy khuất của Diệp Thạch, có chút nghi hoặc hỏi: “Thạch Đầu, bị sao vậy?” Diệp Thạch cắn chặt răng, nói: “Không sao đâu ạ.” “Thạch Đầu, vừa rồi Mộ Thần thiếu gia nói cái gì với ngươi vậy?” A Mộc trợn tròn mắt, đầy tò mò hỏi. Diệp Thạch có chút không cao hứng nói: “Không có gì.” “Thạch Đầu, Mộ Thần lại tới đây sao? Hắn sao lại tới? Có nói gì không?” Trần Đạt sửng sốt một chút, lập tức kích động hỏi. “Hắn không nói gì.” Diệp Thạch cắn cắn môi nói. “Thạch Đầu…” Trần Đạt có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Diệp Thạch. Diệp Thạch cắn chặt răng, có chút tức giận nói: “Hắn nói con xấu.” Sắc mặt Trần Đạt hơi đổi, thở dài nói: “Được rồi, được rồi, vậy thôi, chúng ta không nghĩ tới hắn nữa.” Mộ Thần thất hồn lạc phách về tới Mộ gia, Mộ Viễn Phong nhìn sắc mặt Mộ Thần buồn bã thất vọng, tràn đầy mờ mịt, nhăn mày hỏi: “Làm sao vậy, Diệp Thạch không tốt? Con không thích y?” “Không không, em ấy rất tốt, con cảm thấy rất thích hợp.” Mộ Thần vội vàng nói. Mộ Viễn Phong có chút ngoài ý muốn, “Thật không? Hình như sắc mặt con lại không nói như vậy.” Mộ Thần ấp úng nói: “Em ấy đúng là rất tốt, nhưng mà, hình như con đã làm sự tình xấu đi rồi….” Nguyên chủ chết tiệt kia rốt cuộc có thẩm mỹ quan như thế nào vậy! Tại sao khi nhìn thấy vị hôn thê xinh đẹp như vậy lại bị dọa bất tỉnh?! Mộ Viễn Phong thấy vẻ mặt Mộ Thần đầy vẻ ngại ngùng thì tươi cười hỏi: “Thật sự thích người ta sao? Không nên miễn cưỡng. Lời đó không phải nói dối?” Mộ Thần gật đầu, nghiêm túc nói: “Con thật sự rất thích em ấy. Nhưng mà, hình như em ấy có thành kiến rất lớn đối với con.” Mộ Thần có chút đau đầu, hình như Diệp Thạch rất ghét bỏ bộ dáng của hắn thì phải. Mộ Viễn Phong vỗ vai Mộ Thần, “Nếu thật sự thích thì cứ theo đuổi đi, thành kiến gì đó đều có thể cải biến mà.” Mộ Thần tươi cười nói: “Cám ơn phụ thân, con sẽ cố gắng.” … … “Thạch Đầu, Mộ Thần thiếu gia tìm ngươi.” A Mộc đi tới sau bếp nói. “Kêu hắn cút đi.” Diệp Thạch tức giận nói. A Mộc trừng mắt nhìn, cầu xin nói: “Thạch Đầu, nếu ta kêu Mộ Thần thiếu gia cút, lão bản chắc chắn sẽ kêu ta cút đó, ngươi vẫn nên đi gặp hắn đi, Mộ Thần thiếu gia là nhân vật mà lão bản cũng đắc tội không nổi đâu.” Diệp Thạch nghiến răng, có chút không cam lòng. Trần Đạt nói với Diệp Thạch: “Thạch Đầu, ta thấy Mộ Thần thiếu gia rất thành khẩn, con đi gặp người ta đi.” Diệp Thạch ném dao mổ trên tay, nói: “Vậy được rồi.” “Thạch Đầu, con rửa tay một chút đã!” Trần Đạt vội vàng nói. Diệp Thạch không để ý tới Trần Đạt, mang theo một đôi tay đầy vết máu đi ra ngoài. “Ngươi tìm ta? Có chuyện gì không?” Diệp Thạch hùng hổ đi ra hỏi Mộ Thần. Mộ Thần nhìn vết máu trên tay Diệp Thạch, trong lòng nhất thời có vài phần cổ quái. “Hội đấu giá Tế Nguyệt sắp bắt đầu, em có nguyện ý đi cùng ta không?” Mộ Thần hỏi. “Ta đi làm gì? Một khối nguyên thạch ta cũng không có, ta ngay cả cửa bán đấu giá còn không thể vào được ấy.” Diệp Thạch nói. Mộ Thần lấy ra thẻ khách quý đưa cho Diệp Thạch và nói: “Đây là thẻ khách quý của hội đấu giá, có thẻ khách quý này, trong bất luận thời điểm nào ngươi cũng có thể ra vào hội đấu giá.” “Đi vào làm gì? Đi vào ta cũng mua không nổi.” Diệp Thạch tức giận nói. “Em thích cái gì, ta mua cho em.” Mộ Thần ân cần nói. Diệp Thạch trừng mắt nhìn Mộ Thần, “Ngươi là người nào của ta mà ta thích đồ vật gì thì ngươi mua cho ta?” “Ta là vị hôn phu của em! Chúng ta có hôn ước.” Mộ Thần đương nhiên nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]